Chúc Hạ Dương không khỏi cảm thán, hóa ra cái vẻ ngoài thoáng có vẻ "thu hút" này của anh ta là kỹ năng dẫn dụ học được từ hộp đêm sao!
Một người tốt đẹp như vậy cứ bị hủy hoại như thế.
À không, phải là học được kỹ năng hạng nhất.
"Anh có thể lựa chọn quên đi và vứt bỏ quá khứ, bắt lại cuộc sống của anh."
"Bắt đầu lại, có vẻ như là rất dễ dàng." Nói xong anh ta nhìn Chúc Hạ Dương bằng ánh mắt thú vị: "Cô rất thích đeo kính râm, muốn duy trì cảm giác thần bí sao?"
Khóe miệng Chúc Hạ Dương cứng đờ, cô biết người đàn ông này không đơn giản, thỉnh thoảng có vẻ rất sắc bén.
Cô khẽ cười nói: "Đúng vậy, cảm giác thần bí không tốt sao, tôi rất thích cảm giác thần bí này."
"Cái kính râm chết tiệt này khiến tôi rất tò mò về gương mặt cô, nhất định là rất đẹp." Ánh mắt của Trần Thư Dịch có vẻ rất si mê khiến Chúc Hạ Dương rất khó chịu.
"Trình tiên sinh quá khen, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, tôi còn có việc."
"Đợi đã Hạ Dương." Trần Thư Dịch móc giấy bút trong túi áo vest ra nhanh chóng viết một dãy số, kéo đến trước mặt Chúc Hạ Dương: "Số điện thoại của tôi, giữ lại cũng không phải là chuyện xấu."
"Cảm ơn ly cà phê của anh." Chúc Hạ Dương đứng dậy cầm lấy tờ giấy, khẽ gật đầu tỏ vẻ xin lỗi rồi đi thẳng ra ngoài.
"Đã nói là gọi tôi là Thư Dịch."
Trần Thư Dịch nhìn bóng lưng của Chúc Hạ Dương, khẽ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đi được khá xa rồi, lúc này Chúc Hạ Dương mới cầm tờ giấy lên nhìn thử, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.
Người này nhìn kiểu gì cũng thấy có vẻ không đơn giản.
Hơn nữa mình cũng không phải là phú bà, cũng không cần đàn ông, để lại số điện thoại này có lợi gì chứ?
Cô của Thanh Lăng đưa trai bao về nhà, còn để cho anh ta gọi ba mẹ của Thanh Lăng là chú và dì, chuyện này cũng quá khó tưởng tượng nổi.
Đồng thời lại còn loạn vai vế tùm lum.
Chúc Hạ Dương lắc đầu, không ngờ là nhà họ Lăng lại loạn như vậy.
Ngẩn ngơ quay lại tiệm, Chúc Hạ Dương vẫn còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Diệp Thanh Ninh khoác vai:
"Chị Hạ chị Hạ, bạn trai của chị thật là đẹp trai quá, sao hai người quen biết nhau thế, gặp nhau ở đâu, em cũng muốn đến đó thử vận may xem có thể gặp được một soái ca siêu phẩm như vậy không."
"Soái ca siêu phẩm á?" Giọng nói của Mạc Thần vang lên, đi từ trong bếp ra.
"Không có." Diệp Thanh Ninh liếc Mạc Thần một cái sau đó thè lưỡi.
"Cậu đến đây lúc này thế, không biết nhà bếp là nơi quan trọng, người không phận sự miễn vào sao?"
Chúc Hạ Dương từ tốn nói, xoay người đi tới bên cạnh ngồi xuống, hai tay chống đầu ngẩn ra.
Mạc Thần cười kỳ quái chạy đến ngồi ở đối diện, vẻ mặt tò mò: "Hôm nay lạ nhỉ, có phải là thất tình rồi, có phải là có ai bắt nạt cậu không, tôi đánh kẻ đó giúp cậu."
Chúc Hạ Dương nhìn Mạc Thần đang tỏ vẻ xắn tay áo, tuy là trong lòng cảm động nhưng mà vẫn không quên tạt một chậu nước lạnh:
"Cậu? Cậu dám không?"
Quả nhiên Mạc Thần lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi, gục xuống bàn ngẩn ra chung với Chúc Hạ Dương.
Nghe giọng điệu của Chúc Hạ Dương thì Mạc Thần cũng chắc chắn là tiểu Hạ Dương đường tình không thuận rồi.
Chắc chắn là bị tên quỷ vương thối phân chó kia bắt nạt rồi.
Dám bắt nạt tiểu Hạ Dương của anh ta, phải cho tên đó đẹp mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Chúc Hạ Dương, Mạc Thần đã cảm thấy giận.
Tiểu Hạ Dương của anh ta chưa từng như thế bao giờ, dù có gặp khó khăn cỡ nào thì vẫn luôn tràn đầy sức sống.
Tên Dạ Minh này cũng quá ghê tởm rồi, hóa ra là có vị trí đặc biệt như vậy trong lòng của tiểu Hạ Dương.
Mạc Thần càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, sau đó bỗng đứng dậy, quẹt miệng chạy về phía Hiểu Uyển, giữ lấy Hiểu Uyển khóc hu hu.