Ngày tiếp theo Chúc Hạ Dương vẫn không thấy Dạ Minh đâu, cũng không biết lúc này anh ta đang ở đâu làm gì.
Sáng sớm nay anh ta muốn dẫn mình đi đâu vậy chứ?
Chúc Hạ Dương nghĩ nếu sáng nay mình không rời đi thì có là bây giờ đang ở bên cạnh anh không?
Nằm trên giường nhưng mà không thể ngủ được, dù có ngủ nhưng mà sư phụ đã xuất hành nên cũng sẽ không xuất hiện.
Cầm điện thoại lên nhắn tin cho Mạc Thần.
"Mạc Thần, có phải là tôi bị bệnh rồi không?"
Ting một tiếng, vài giây sau Mạc Thần đã trả lời lại.
"Bị sao thế, có nặng không, có cần tôi qua đó bây giờ luôn không?"
Chúc Hạ Dương nhìn điện thoại di động, ngón tay lách cách gõ bàn phím.
"Không sao, chỉ là cảm thấy trong lòng rất phiền rất khó chịu, trước kia không hề như vậy, thật sự là vì anh ta sao?"
Lần này anh ta không trả lời lại ngay, lúc Chúc Hạ Dương chuẩn bị đặt điện thoại di động xuống thì điện thoại di động lại vang lên.
"Đây chính là cảm giác khi yêu. Trước đó cậu vẫn chưa yêu ai nên không biết, sức mạnh của tình yêu mạnh như vậy đấy, có thể khiến tiểu Hạ Dương lạnh lùng đơn độc trở thành một công chúa nhỏ đáng yêu bốc đồng."
"Nhưng mà tôi cũng rất thích cậu mà."
"Thích có rất nhiều loại, cậu với tôi có lẽ là cảm giác bạn bè người thân." Mạc Thần lại lập tức nhắn lại, còn thêm một icon mỉm cười.
Chúc Hạ Dương nghĩ lại thì có vẻ như là đúng vậy, Mạc Thần đã vô thức tồn tại trong lòng cô như bà nội vậy.
"Ừ, vừa giống em trai vừa giống anh trai."
"Ngoan, đừng khó chịu nữa, tôi hát cho cậu nghe."
Sau đó anh ta gửi đến một tin nhắn thoại, Chúc Hạ Dương vốn không định mở ra nhưng mà người duy nhất cố gắng an ủi mình chỉ có mỗi cậu ta mà thôi.
Lúc nghe được giọng hát trong trẻo kia Chúc Hạ Dương bỗng sửng sốt, cứ tưởng là cậu ta sẽ gào thét rất đáng đánh như thường ngày, không ngờ lần này lại gây bất ngờ như vậy.
Mà bên kia, ba người bạn cùng phòng của Mạc Thần đều đang đắm chìm trong thế giới của mình, bỗng thấy nửa đêm Mạc Thần hát với điện thoại di động, tất cả đều thò đầu ra khỏi chăn.
"Chà, tiểu Mạc cậu hồi xuân à, đã trễ vậy rồi còn trêu chọc em gái nào thế?"
"Đúng vậy, ai không biết bình thường Mạc Thần chỉ biết kêu gào thảm thiết, giọng hát hay như vậy chưa bao giờ bộc lộ, chỉ có em gái này mới may mắn được nghe thôi."
"Có phải là em dâu tương tai không?"
Sau khi ba người bạn của Mạc Thần nói xong thì đều bật cười lớn khiến phòng bên cạnh truyền đến tiếng mắng chửi.
"Cút, cười cái đầu cậu, người này là bảo vật bất khả xâm phạm trong lòng tôi, từ trêu chọc này... không hợp."
Nhìn dáng vẻ chăm chú suy nghĩ của Mạc Thần, ba người lại cười lớn.
"Cút hết đi... Mấy thằng con trai suốt ngày chỉ biết cống hiến trước máy tính như các cậu không hiểu được đâu."
"Thật sự là chưa bao giờ thấy cậu xem phim, không phải cậu cũng không có kinh nghiệm chứ." Một người gầy xuống giường vừa nói vừa đứng dậy đến bên cạnh giường cả Mạc Thần, vẻ mặt của hai người còn lại cũng rất tò mò.
Trên mặt Mạc Thần ửng đỏ, sau đó phất phất tay: "Tránh xa một chút, không nói cho các cậu biết, nhưng mà tôi biết có một người chắc chắn là không có kinh nghiệm, đến lúc đó để mọi người làm quen với nhau, cẩn thận đừng có cong đấy!"
"Cắt..."
Ba người mất hứng lại nằm xuống, Mạc Thần cũng yên lặng nhìn mặt cười mà Chúc Hạ Dương gửi đến.
Có Mạc Thần an ủi, Chúc Hạ Dương cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, nằm trên giường sắp ngủ say thì trong phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Chúc Hạ Dương bỗng tỉnh táo lại, ngồi dậy.
Đây là hơi thở của Dạ Minh.
Cô vội vàng đứng lên bật đèn ra khỏi phòng.
Chúc Hạ Dương cảm nhận được mình rất tức giận khi anh ta và cô gái khác ở bên nhau nhưng mà mình vẫn rất nóng lòng muốn được gặp anh.
Giữa lúc Chúc Hạ Dương đang chần chừ có nên quay về phòng ngủ nằm xuống tiếp tục giả vờ ngủ không thì đèn phòng khách đột nhiên sáng lên, cô gái đồ tím kia đang kéo Dạ Minh đứng trước mặt mình.