Không biết có phải vì ánh đèn hay không mà sắc mặt Dạ Minh trắng bệch như tờ giấy, tái nhợt không có sức sống.
Chúc Hạ Dương hơi nghi ngờ, nhấc chân đi từ từ về phía hai người.
Cô cũng không nhớ là mình đang không đeo kính râm.
"Anh không sao chứ?"
Dạ Minh đẩy nhẹ tay của U Liên ra ý bảo cô ta không cần đỡ mình.
Anh lảo lảo đi về phái Chúc Hạ Dương, trong lúc sắp ngã xuống kia Chúc Hạ Dương bỗng bước nhanh về phái trước một tay kéo anh vào lòng.
Bởi vì Dạ Minh quá cao lớn nên Chúc Hạ Dương suýt nữa không đứng vững, cũng loạng choạng.
"Y Bạch, dậy đi, mau dậy đi."
Thật ra chỉ là sofa thôi.
Đánh thức Y Bạch trên sofa, đỡ Dạ Minh nằm lên.
"Âm khí nặng như vậy, anh ta là quỷ sao?" Y Bạch nhìn Dạ Minh đang ngồi trên ghế hỏi.
Chúc Hạ Dương gật đầu, ngồi xổm xuống kiểm tra Dạ Minh.
Trong lúc Y Bạch đi về phía trước, U Liên bỗng đột nhiên đứng chắn trước mặt Y Bạch.
"Đừng đụng vào anh ta."
"Y Bạch, không sao đâu, anh ấy không phải là quỷ bình thường, là quỷ vương Hằng Cổ."
Chúc Hạ Dương bèn vội vàng giải thích, cô cũng hiểu Y Bạch là một đạo sĩ, khi gặp quỷ có biểu hiện như vậy cũng là điều bình thường.
"Quỷ vương Hằng Cổ, là con quỷ duy nhất bất diệt của âm giới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tối qua tôi nghe nói có tung tích của yêu mà nên đến bẩm báo với quỷ đế, sáng nay cùng quỷ đế đi điều tra nhưng không ngờ lại bị trúng kế, không biết là ai đã ẩn trốn ở đó đánh chúng tôi bị thương. Bọn họ như đã tính trước, ra tay với quỷ đế càng hung ác hơn, huống chi vết thương khi đánh nhau với yêu ma lần trước của quỷ đế vẫn chưa khỏi hẳn."
Nghe U Liên nói vậy, Chúc Hạ Dương mới biết là vết thương trước đó của Dạ Minh vẫn chưa khỏi hẳn, cô cứ nghĩ Dạ Minh là quỷ vương nên hẳn sẽ hồi phục rất nhanh.
Hơn nữa nếu sáng nay mình không đi mất, cùng đi với bọn họ thì có khi nào sẽ ổn hơn không?
Y Bạch càng đến gần Dạ Minh thì trên mặt của U Liên lại càng đề phòng, Chúc Hạ Dương nhanh chóng rời khỏi vị trí để tb kiểm tra.
"Linh đan của quỷ đế Hằng Cổ, lại bị tổn thương, linh lực quá hao mòn, hơn nữa đã hơn nghìn năm nay quỷ đế không hề rời khỏi âm giới, âm khí của linh đan có thể duy trì hoạt động của anh ta ở nhân gian, nhưng mà bây giờ linh đan bị tổn hại quá lớn, căn bản không đủ âm khí để duy trì."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" U Liên lo lắng hỏi.
Chúc Hạ Dương suy nghĩ một lát, lập tức nói: "Đưa anh ta về âm giới đi, ở đó âm khí nhiều chắc chắn sẽ có thể giúp được cho vết thương của anh ta."
Dạ Minh không phải thường vẫn ở bên cạnh mình để hút âm khí sao, âm khí của mình sao có thể sánh với âm giới được, quay về đó chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
"Không được, hiện giờ quỷ đế không thể quay về âm giới."
"Tại sao?" Chúc Hạ Dương không hiểu, không phải bây giờ quay lại âm giới là lựa chọn tốt nhất sao, tại sao người phụ nữ này lại nói không được."
U Liên giải thích: "Người có tuổi thọ quỷ có âm thọ, sách sinh tử ghi chép tuổi thọ nhưng lại không có gì ghi chép về âm thọ. Mà quỷ đế đại nhân lại là con quỷ bất diệt duy nhất, ngài ấy sống từ thời thượng cổ đến nay, không ai biết được âm thọ của ngài ấy còn bao lâu. Âm khí của âm giới nhiều nhưng mà hỗn loạn, sợ là quỷ đế không chịu nổi, đồng thời âm giới cũng có nguy hiểm."
Có người có thể truyền tin giả vào âm giới, xem ra nhất định là ở âm giới có người cố ý gây chuyện.
Chúc Hạ Dương có vẻ hiểu được lời U Liên nói.
Nói cách khác thì Dạ Minh sống ở âm giới lâu như vậy đã là một kỳ tích, mà không ai biết được là anh sẽ sống được bao lâu, có lẽ là trên vạn năm, cũng có lẽ là không lâu như vậy.
Vậy anh có thể tránh được kiếp này hay không?
Linh đan quỷ đã vỡ hai lần, lần này không nghiêm trọng vậy chứ.