Chúc Hạ Dương nghĩ đến trước đó Dạ Minh đã dùng mặt dây chuyền của mình để trị thương, đúng rồi, mặt dây truyền có thể chữa thương.
Chúc Hạ Dương như là tìm thấy được tia hy vọng, từ từ đỡ Dạ Minh lên, nhìn anh từ từ mở mắt ra.
"Dạ Minh, không phải mặt dây chuyền có thể chữa thương sao, anh vào đi."
Nói xong Chúc Hạ Dương móc dây chuyền trong cổ áo ra, phía trên đã có một vết nứt màu đỏ.
Dạ Minh chần chừ một giây sau đó gật đầu nhẹ, biến thành một luồng ánh sáng xanh lam rồi chui vào trong mặt dây chuyền.
Vậy là được rồi, Chúc Hạ Dương thở phào một cái.
May mắn là có mặt dây chuyền ở đây, nói vậy thì vết thương của anh có thể sẽ tốt hơn một chút giống như lần trước vậy.
Trong lúc Chúc Hạ Dương đang cảm thấy may mắn thì bỗng thấy mặt dây chuyền lơ lửng, ở giữa xuất hiện một luồng sáng lúc xanh lúc đỏ, sau đó mặt dây chuyền ngọc bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" U Liên hoảng hốt.
"Tôi cũng không biết nữa. Rõ ràng lần trước anh ta ở trong mặt dây chuyền ngọc này chữa thương, cũng không hề xuất hiện chuyện như vậy mà."
Chúc Hạ Dương hoảng loạn, cả hai lần đều bị thương, nhưng mà tình hình trong mặt dây chuyền lại khác nhau.
Mặt dây chuyền ngọc rung động ngày càng mạnh, sau đó một luồng sức mạnh cực lớn kéo mặt dây chuyền ngọc bay về phía trước, cả người của Chúc Hạ Dương cũng bị một luồng sức mạnh to lớn quấn lấy.
Khiến cô cũng bay tán loạn theo chuyển động của mặt dây chuyền.
"Á, sư huynh Y Bạch, làm sao bây giờ, phải làm thế nào mới dừng lại được!"
Y Bạch phi người lên, lòng bàn tay bao phủ ánh sáng vàng dừng trước mặt dây chuyền ngọc.
Nhưng mà sức mạnh trong mặt dây chuyền quá mạnh mẽ, dáng vẻ của Y Bạch rất là chật vật, cả người cũng đã bị đẩy lên nóc nhà.
"Sư huynh Y Bạch, anh mau tránh ra, nếu không... anh cũng sẽ bị thương."
Y Bạch không tránh ra, trái lại mặt dây chuyền ngọc lại bay về một hướng khác.
Chúc Hạ Dương âm thầm cảm thấy may mắn, may mà không bay về phía cửa sổ, nếu không mình chắc chắn sẽ ngã tan xương.
Nhưng mà bây giờ cổ của cô đã sắp bị cắt đứt rồi.
Một giây sau, Chúc Hạ Dương mở lớn hai mắt nhìn về phía trước.
Thật sự sợ là sẽ xảy ra chuyện, mặt dây chuyền ngọc vậy mà lại kéo mình bay về phía cửa sổ.
"Á, làm sao bây giờ."
Lúc này U Liên lại ngăn ở phía trước, chỉ thấy mặt dây chuyền dừng trước cửa sổ thủy tinh, sau đó dịch chuyển bay ra ngoài, thủy tinh vỡ rơi đầy đất.
Còn có cả tiếng nện xuống đất sau khi U Liên rơi khỏi cửa sổ vang lên.
Trong lúc Chúc Hạ Dương cho rằng mình sẽ phải đi găp diêm vương thì bỗng thấy một luồng ánh sáng xanh lam rung lắc bay ra khỏi mặt dây chuyền, cuối cùng va vào tường sau đó ngã xuống đất biến thành Dạ Minh.
Mà mặt dây chuyền cũng trở nên yên tĩnh lại.
"Dạ Minh!"
Chúc Hạ Dương bất chấp sự hãi hùng vừa nãy và sự đau rát trên cổ... trực tiếp chạy đến bên cạnh Dạ Minh, ôm anh vào lòng.
"Dạ Minh, anh sao rồi..."
"Khụ khụ..."
Chúc Hạ Dương vẫn chưa nói xong thì đã thấy từ trong miệng Dạ Minh chảy ra một dòng chất lỏng màu xanh lam, chất lỏng chảy từ khóe miệng xuống đến ngực.
"Dạ Minh, đừng làm tôi sợ, sao lại như vậy, sao có thể như vậy..."
Chúc Hạ Dương luống cuống, vốn tưởng rằng có thể chữa thương cho anh, không ngờ trái lại còn làm cho vết thương của anh càng nghiêm trọng hơn.
Dạ Minh đưa tay ra sờ sờ gò má của cô, khóe miệng cong lên nụ cười yếu ớt.
"Không sao, tôi đã là người chết rồi, bị thương một chút thế này cũng sẽ ổn thôi."
"Xin lỗi, đều tại ý kiến của tôi quá cùi bắp, xin lỗi, tôi...."
Dạ Minh lau nước mắt cho cô, cười ngắt lời cô: "Nghĩ lại tôi là ai chứ, không phải là quỷ đế Hằng Cổ bất diệt sao, là người sống lâu nhất ở âm giới, sẽ không yếu ớt như vậy."
"Sáng nay nếu tôi cùng đi với hai người, nếu như tôi đi cùng..."
"Em ở đó tôi sẽ càng mất tập trung, trái lại còn bị thương nặng hơn, nên hẳn là phải cảm ơn em. Đừng tự trách nữa, tôi không còn sức ngắt lời em nữa đâu."
"Được, tôi không nói nữa, anh đừng nói nữa." Chúc Hạ Dương ôm anh, đưa tay lau đi vết máu màu xanh lam ở khóe miệng anh.