U Liên phi vào từ ngoài cửa sổ, trên khóe miệng cũng có một vết máu.
Dạ Minh là người duy nhất mà Chúc Hạ Dương thấy có máu màu xanh lam, liệu có phải máu xanh lam là nguyên nhân khiến âm thọ của anh dài như vậy không?
Nhưng lúc này điều cô quan tâm nhất là làm sao để Dạ Minh ổn hơn.
Có vẻ như Chúc Hạ Dương lại nghĩ đến điều gì đó, nước mắt không chảy dài nữa, nhắm mắt lại áp sát vào môi của Dạ Minh.
Dạ Minh nhìn giọt nước mắt đọng trên khóe mi cong dài của cô, còn cả cánh môi đang dần sát lại gần, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng mà lúc này trong trái tim lạnh lẽo tĩnh lặng của anh cứ như trở nên khô nóng, lan tràn ra từng sợi thần kinh của anh.
Lúc hai cánh môi chạm vào nhau kia Chúc Hạ Dương cảm nhận được cả người mình đang dần dần mất sức yếu đi, trong người như có gì đó bị hút ra ngoài.
Nếm được mùi vị của máu trên khóe miệng Dạ Minh, không hề nồng nặc mùi sắt gỉ, trái lại còn hơi ngọt ngọt.
Đây là mùi vị của máu màu xanh lam sao?
Chúc Hạ Dương cảm thấy mình thật sự không chịu nổi nữa, mí mắt cũng nặng trĩu, hai mắt không thể nào mở nổi nữa.
Dạ Minh đẩy Chúc Hạ Dương ra, khoảnh khắc hai cánh môi tách nhau ra kia, Chúc Hạ Dương muốn mở mắt ra, nhưng chỉ một giây sau đã mềm nhũn ngã xuống đất.
"Hạ Dương."
Y Bạch kêu to bước lên đỡ lấy cô, ôm cô qua sau đó ngồi xếp bằng xong xuôi, trong lúc Y Bạch đang chuẩn bị kết ấn vận công thì Dạ Minh vội vàng ngăn lại.
"Cô ấy không giống người thường, lúc này đang rất suy yếu, truyền dương khí vào sẽ chỉ hại cô ấy thôi."
Nghĩ đến thân thể của Chúc Hạ Dương, Y Bạch đành phải thôi, vội vàng ôm cô vào phòng.
Lấy trong túi ra một lọ, mở nắp lọ ra, vô số âm hồn bay ra xoay vòng trên không trung.
"Dùng trong chuyện này, xem như là bọn mày cũng có ích."
Y Bạch lấy ra một lá bùa dẫn hồn, miệng niệm chú ngữ, bùa dẫn hồn bay một vòng trên không trung sau đó bay đến dính trên trán Chúc Hạ Dương, âm hồn cũng theo đó nhập vào người Chúc Hạ Dương.
tb thở dài một hơi, sau đó ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Dạ Minh ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt đã bình thường hơn một chút, nhưng mà vẫn tệ hơn bình thường rất nhiều.
"Quỷ đế đại nhân, ngài sao rồi, có cần tôi đi..."
"Không cần, cô quay lại âm giới đi, rời đi lâu sẽ khiến các quỷ đế khác nghi ngờ, nhớ là đừng để bất cứ ai biết tôi bị thương, chuyện cô biết tung tích của yêu ma có lẽ không phải chỉ là trùng hợp."
"Vâng, U Liên đã hiểu."
Vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng của U Liên đâu nữa.
"Hóa ra những gì sư phụ nói là thật, trước giờ tôi chỉ cảm thấy một đứa trẻ sơ sinh bất hạnh là chuyện bình thường, không ngờ ngay cả quỷ vương cũng có thể dẫn dụ đến."
Y Bạch nói, ngồi xuống bên cạnh Dạ Minh.
Dạ Minh không nói gì, một lúc lâu sau Y Bạch còn nói thêm: "Mọi người đều muốn cô ấy trở thành người đó mà mọi người quen sao?"
"Trước đây tôi cũng nghĩ vậy, nhưng thật ra cô ấy là Chúc Hạ Dương cũng rất tốt." Dạ Minh nhắm mắt lại, trong giọng nói lại có vẻ mềm mại.
"Tôi cảm thấy trước giờ cô ấy vẫn là bé gái khóc rống trong lòng tôi kia, dù quá khứ có thế nào thì cô ấy vẫn mãi là Hạ Dương mà thôi."
"Nhưng mà qua vài ngày nữa có lẽ sẽ không phải nữa, mặt dây chuyền của cô ấy đã bị nứt, thứ bên trong sẽ nhanh chóng thức tỉnh." Dạ Minh từ từ mở hai mắt ra, đôi mắt màu xanh lam có vẻ rầu rĩ.
"Thức tỉnh rồi thì sẽ ra sao?"
"Sức mạnh của thứ trong mặt dây chuyền ngọc kia không thể tưởng tượng được, lúc tôi thấy vết nứt thì cũng hiểu rất khó tin, nhưng mà tôi vẫn muốn thử một lần, may mắn là sức mạnh kia chỉ mới thức tỉnh một phần nhỏ, nếu không... lúc này tôi đã sớm hồn phi phách tán."