Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126: Sắp Bị Đè Chết

Chương 126: Sắp bị đè chết




Hết đêm nay không biết đến bao giờ bà cụ mới có thể gặp lại cháu của mình, có lẽ cũng không còn cơ hội nữa.

"Cảm ơn cháu."

Bà nội của Thanh Lăng nói xong thì xuyên tường ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Chúc Hạ Dương và đứa trẻ hình bông hoa đã phình to còn cao lớn hơn Chúc Hạ Dương.

Thứ đó như là một đứa bé bầu bĩnh, tròn tròn mập mập trông rất đáng yêu.

Đặc biệt là còn mang một bụi hoa trên đỉnh đầu, nhìn có vẻ rất buồn cười.

"Mọc xuống phía dưới thì căn nhà này của Thanh Lăng sẽ bị mày phá hết mất."

Chúc Hạ Dương nói rồi nắm thanh kiếm gỗ kia nhảy lên, đâm xuống cổ của nó, nhưng mà chưa kịp đánh trúng thì đã bị đánh bay xuống đất tạo thành một đường trượt dài.

Cô cảm thấy giày của mình bị ma sát như sắp bốc cháy.

"Mẹ kiếp!"

Lần đầu tiên Chúc Hạ Dương đối phó với thứ như vậy, bản thân lại chật vật trước mặt một đóa hoa như vậy.

Chỉ trong nháy mắt bụi hoa kia đã nhào đến vung bàn tay to mập mạp lên, Chúc Hạ Dương nhảy lên tránh đi, chuồn qua khe hở trốn mất.

Lúc tên kia xoay người lại, chỉ thấy cả căn nhà đung đưa, cả người của nó vẫn còn tiếp tục phồng lớn, căn phòng cũng đã bị rách ra nhiều vết nứt.

Chúc Hạ Dương chỉ mong là bọn họ đã chạy ra khỏi nhà, căn nhà này rất có thể sẽ sụp đổ.

Bụi hoa giơ tay lên nặng nề đập xuống sàn nhà, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, Chúc Hạ Dương nhìn trần nhà đang rơi xuống, một căn nhà đang bình thường trong chớp mắt đã biến thành một đống đổ nát.

Nhìn căn nhà đổ ập xuống, bụi bay đầy trời đêm, lòng Thanh Vân cũng sụp đổ theo.

Nỗ lực cả đời của ông ta, cuối cùng ngay cả căn nhà cũng mất, ông ta đã hoàn toàn không còn gì cả.

Thanh Vân quỳ xuống che mặt khóc nấc, mà Thanh Lăng và Lý Tiểu Lâm thì ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ như là đã bị dọa sợ.

Thanh Lăng lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt không thể tin được.

"Chị..."

"Lăng Lăng, cháu phải tin cô ấy sẽ không sao, cô ấy nhất định sẽ không sao."

Nghe bà nội nói vậy, Thanh Lăng thút thít nhìn thân thể đã dần dần trở nên trong suốt của bà nội.

"Đứa trẻ ngoan, bà phải đi rồi, chăm sóc bản thân thật tốt, giúp bà cảm ơn cô gái kia."

Nói xong, chỉ thấy bà nội của Thanh Lăng mỉm cười, tay chân chậm rãi biến mất, ngay cả nụ cười hiền hòa kia cũng biến mất.

Trường Sinh nhìn đống đổ nát với vẻ mặt không cảm xúc, chủ thấy lông mày vừa dày vừa đậm nhíu lại, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

Một giây sau, trong đống đổ nát bỗng nhiên rung động, có một thứ gì đó màu nâu to lớn chui trong đống đổ nát ra.

Là bụi hoa kia.

Trên người nó đầy bụi, nhưng mà đóa hoa màu trắng trên đầu kia vẫn trắng sáng như trước.

Thanh Lăng lắc đầu, cô ấy không tin, không tin Chúc Hạ Dương lợi hại như thế sẽ dễ dàng chết đi như vậy.

Trước đó mình đã xem những video kia, thực lực của Chúc Hạ Dương rõ như ban ngày, không thể nào dễ dàng khinh địch mà chết dễ dàng như vậy.

Nhưng mà lúc căn nhà sập xuống, tốc độ quá nhanh, cô ấy cũng không biết Chúc Hạ Dương có tránh được không.

Trong lúc Thanh Lăng đang lo lắng thì một cái tủ bên cạnh bụi hoa bỗng giật giật khiến cô ấy mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm không dám rời mắt.

"Á, mẹ ơi."

Chúc Hạ Dương chui ra từ dưới cơ thể của bụi hoa, cô cảm giác như mình là một cục sắt bị nung đỏ vậy, cả người nóng rực đau đớn.

Xem ra đúng là mình thật sự không thể đụng vào thứ này.

"Chị, chị không sao chứ?"

"Không sao, chỉ sắp bị đè chết thôi."

Chúc Hạ Dương nói, muốn xem thử sau lưng mình có phải cũng sưng đỏ giống như trên tay hay không.

Chỉ cần chỗ nào chạm vào cái bụi hoa này thì đều đau rát như vậy.

Bụi hoa nhúc nhích một chân như muốn đá Chúc Hạ Dương đi, Chúc Hạ Dương nhanh chóng tránh sang bên cạnh.

Nếu không... dưới một đạp này, bản thân chắc chắn sẽ biến thành thịt vụn.

Rốt cuộc quái vật này là thứ gì thế không biết, cô càng không biết được nó có nhược điểm gì.

Nên ra tay từ đâu đây?

Bình Luận (0)
Comment