Nhìn Lý Tiểu Lâm định đưa chậu hoa cho Chúc Hạ Dương, Thanh Vân lập tức nhào tới muốn giành lại nhưng lại chụp hụt.
Chúc Hạ Dương giật lấy, tay phải ôm chậu hoa bỗng cảm nhận được sự đau đớn.
Nhìn chậu hoa rơi xuống đất nhưng lại không hề bị gì, sau khi lăn trên mặt đất hai vòng xong vẫn lành lặn đứng thẳng.
"Chị, không sao chứ?"
Chúc Hạ Dương nhìn bàn tay hồng hồng của mình lắc đầu.
Cô không hiểu sao mình đụng vào thứ đó lại có phản ứng như vậy.
Dù cho hoa này có là tà vật thì cũng phải sợ mình chứ?
Không nể mặt mình vậy sao?
Thanh Vân bò về phía chậu hoa, một giây khi sắp đụng được vào chậu hoa, Chúc Hạ Dương đá văng chậu hoa ra sau đó cản trước mặt nhìn Thanh Vân.
"Xem ra ông ấy trúng tà quá nặng, chỉ có thể hủy thứ này đi."
Chúc Hạ Dương cầm một nắm chu sa trong tay, trực tiếp rắc lên trên bụi hoa kia nhưng lại không hề thấy có phản ứng gì.
Sau đó cô lại cầm kiếm Trảm Ma ra bổ xuống chậu hoa.
Chỉ nghe một tiếng "Xoẹt", chậu hoa tách làm hai nửa, bùn đất bắn đầy nhà lập tức biến thành một bãi chất lỏng đen nhánh sền sệt loang ra nền.
Một đứa trẻ mứi sinh xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là rễ của cây hoa.
Dưới bụi hoa trắng nõn lấp lánh lại là một đứa trẻ sơ sinh, đây rốt cuộc là gì?
"Trường Sinh, Trường Sinh?"
Chúc Hạ Dương gọi rất lâu mới thấy Trường Sinh lao từ trong vách tường ra.
"Sao vậy tiểu chủ tử?'
Trường Sinh cười hì hì nhìn Chúc Hạ Dương, lại bay quanh phòng vài vòng, đánh giá mỗi người trong phòng.
Dọa Lý Tiểu Lâm sợ đến nỗi ngẩn ra đứng đờ không dám nhúc nhích.
"Đừng sợ... Nó không nguy hiểm."
Nói xong Chúc Hạ Dương dùng một tay kéo Trường Sinh đến trước mặt mình.
"Ôi, tiểu chủ tử mau buông ra, nhột quá."
"Tạm thời đừng lộn xộn, ta có việc quan trọng hỏi mi, mi biết đây là gì không?"
Trường Sinh nhìn theo hướng ngón tay của Chúc Hạ Dương, lại gần cẩn thận nhìn xem thử.
Đôi mắt tròn vo của nó nhìn chằm chằm chậu hoa một lúc lâu, có vẻ như đang trầm tư gì đó.
"Đó là gì?"
"Hì hì, Trường Sinh cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, không biết đây là gì, nhìn kỳ quái như vậy, tốt hơn là tiểu chủ tử vẫn nên cẩn thận."
Nhìn vẻ mặt cười hì hì của Trường Sinh, Chúc Hạ Dương luôn cảm thấy kỳ lạ.
Có vẻ như không đơn giản như vậy.
Xem ra nhất định là nó biết gì đó.
"Thật sự không biết hay giả vờ không biết, không có sư phụ ở đây, bây giờ không ai có thể che chở cho mi đâu." Chúc Hạ Dương đe dọa.
"Không dám lừa cô, thật sự không biết, đợi gia về rồi hỏi ngài ấy xem."
Dù Trường Sinh biết nhưng mà nó kiên quyết không nói thì mình cũng không làm gì được nó.
Nếu như là thứ tà ác như vậy, tất nhiên hủy đi mới là cách tốt nhất.
Chúc Hạ Dương lấy thanh kiếm gỗ đào sét đánh tính âm kia ra, đâm về phần dưới của đứa trẻ (phần rễ), chỉ thấy thứ đó bỗng nhiên mở hai mắt ra, há lớn miệng, bên trong miệng tối đen.
Tiếng gào khản đặc tê liệt đập vào màng nhĩ của mọi người, chỉ cảm thấy đầu tê dại đau đớn, mọi người đều ôm đầu la lớn.
Ngay cả bà nội của Thanh Lăng cũng vậy.
Phần dưới của đứa trẻ sơ sinh dần dần phồng lên, càng ngày càng lớn hơn, Chúc Hạ Dương vội vàng rút kiếm lùi lại.
"Trường Sinh, đưa bọn họ ra ngoài đi."
Nghe Chúc Hạ Dương nói, Trường Sinh nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, lập tức dùng năng lực của mình đưa những người trong nhà ra ngoài.
"Bà nội, bà cũng đi ra ngoài đi, đi theo Thanh Lăng, thời gian của bà cũng không còn nhiều."
"Nhưng mà..." Bà nội của Thanh Lăng chần chừ, Chúc Hạ Dương biết bà ấy lo lắng điều gì.
"Không sao đâu, bà yên tâm đi, cháu còn muốn sau này kết nghĩa chị em với Thanh Lăng nữa, không sao đâu."