Nhìn thoáng qua người đàn ông lúc này có vẻ yếu đuối chán nản, viền mắt của Thanh Lăng nhòe đi, những giọt nước mắt trào ra ngoài.
"Trước giờ con tin trên đời này không có ma quỷ, bây giờ con mới biết được thế giới này không chỉ có ma quỷ mà còn có cả sinh vật đáng sợ hơn cả ma quỷ, đó chính là con người. Con không ngờ tới là ba mẹ mà mình yêu thương nhất lại dùng con gái của mình để làm vật tế, hại chết mẹ của mình mà vẫn có thể yên lòng thoải mái như vậy."
"Lăng Lăng, không phải như vậy, ba mẹ..."
Lý Tiểu Lâm lắc đầu giải thích lại bị Thanh Lăng ngắt lời: "Vậy hai người nói cho con biết chuyện là thế nào? Không ngại thì thử giải thích xem?"
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Thanh Lăng, Chúc Hạ Dương đi đến ôm cô ấy vào lòng, xoa đầu cô ấy.
"Chị, tại sao lại tàn nhẫn như vậy."
Thanh Lăng khóc lớn trong lòng Chúc Hạ Dương, sự bén nhọn lúc chất vấn ba mẹ mình biến mất, lúc này Thanh Lăng trong lòng cô có phản ứng mà một đứa trẻ bị sốc nên có.
"Bà nội, tại sao bà lại đi mất, bà đi rồi cháu phải làm sao bây giờ?"
"Cháu gái, có thể để cho bọn họ nhìn thấy bà không?"
Bà cụ đưa tay sờ sờ gương mặt của cháu gái, rõ ràng là đang chạm vào nhau nhưng lại không hề có cảm giác gì.
Xuyên qua gò má của cô ấy.
Chúc Hạ Dương gật đầu, sau đó thầm đọc chú ngữ, dán một lá bùa lên trên người bà cụ, cơ thể trong suốt của bà ấy lập tức dần trở nên rõ ràng.
Cuối cùng biến thành hình ảnh khi còn sống đứng ở trong phòng.
"Mẹ..." Lý Tiểu Lâm kinh ngạc hô lên, ánh mắt không thể tin được.
Còn Thanh Vân đang đờ đẫn lúc nhìn thấy linh hồn của mẹ mình thì lập tức tỉnh táo lại, bước lên quỳ xuống.
"Mẹ, xin lỗi, là con trai bất hiếu, con trai sai rồi..."
Bà cụ lắc đầu, lập tức nói: "Giao bui hoa kia ra đi, mẹ không thể nhìn các con cứ tiếp tục làm sai, con đường bất chính cuối cùng cũng không có lối đi, sẽ phải trả giá đắt.
"Không, mẹ, nếu hủy nó thì không phải công ty của con sẽ mất sao? Khó khăn lắm mới có chuyển biến tốt, con không thể nào từ bỏ như vậy được."
Nhìn con trai đã u mê đắm chìm quá sâu, bà nội của Thanh Lăng thở dài lắc đầu.
"Tiểu Lâm, lấy ra đi. Chồng của con đã lầm đường lạc lối, con còn muốn nhìn thấy nó tiếp tục u mê, ra tay với cả con gái mình, thậm chí giết chết cả con sao?"
Nghe thấy lời của mẹ chồng, lại nhìn con gái mình, Lý Tiểu Lâm đi đến một góc phòng.
Trong góc phòng có một tủ gỗ nhỏ, sau khi mở ra thì thấy bên trong có đặt một chậu hoa màu trắng, dưới ánh đèn càng có vẻ trắng nõn lấp lánh.
Cánh hoa ngày càng lấp lánh, lóe lên tia sáng yếu ớt.
"Trước đó con đã nhận ra cái này không đúng lắm, nhưng mà Thanh Vân cố ý muốn giữ lại. Một tháng trước người cho bọn con chậu hoa này nói hãy đặt vào phòng Lăng Lăng, sau khi làm vậy thì đã ký được mấy hợp đồng liên tiếp. Thấy Lăng Lăng cũng không bị sao nên bọn con cũng không để ý lắm, không ngờ rằng mẹ lại xảy ra chuyện."
Lý Tiểu Lâm òa khóc, bà ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, hại chết mẹ chồng mình, còn suýt chút nữa hại chết con gái mình.
Lúc đầu cứ nghĩ là chồng mình sẽ biết dừng tay lại, không ngờ rằng sau khi Thanh Lăng được Chúc Hạ Dương cứu thì Thanh Vân vẫn tiếp tục đặt chậu hoa vào phòng của Thanh Lăng, vì muốn bảo vệ con gái nên bà mới đưa chậu hoa về phòng mình.
Mọi chuyện đều do chậu hoa này gây ra, nếu như còn tiếp tục thì sợ rằng sẽ không tưởng tượng nổi chuyện sẽ xảy ra.
Phá hủy nó mới là cách tốt nhất.