Thanh Lăng đã từng nhìn thấy ảnh của bác cả, ông ấy vừa cao vừa gầy, rất giống Thanh Vân nhưng điềm đạm nho nhã hơn nhiều.
Trước giờ trong nhà không hề có ai nhắc đến chuyện của bác cả với mình, cô ấy càng không biết nguyên nhân cái chết của bác cả.
"Bà nội, bây giờ chậu hoa kia đang ở đâu? Đêm qua cháu đến tiệm hoa xem thử, không có ở trong tiệm."
"Ở dưới giường của cháu."
"Sao?" Thanh Lăng giật mình nhìn bà nội, lại nhìn Chúc Hạ Dương.
Dựa theo những gì bà nội nói nếu đặt chậu hoa ở phòng mình thì sẽ dẫn những thứ đó đến, nếu như ba mẹ đã biết chuyện mà còn làm vậy...
Cô ấy không thể tin được, liên tục lắc đầu không nói thành lời.
"Bà thấy nó đã bị u mê, bất chấp tất cả, bà muốn mời cháu đến hủy chậu hoa đó giúp bà, bà nghĩ có lẽ chỉ như vậy thì mới cứu vãn được cái nhà này, Lăng Lăng của bà mới được an toàn."
Chúc Hạ Dương nhìn hai bà cháu sau đó gật đầu.
Việc này không thể để lâu, Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng quay về phòng xem thử, Dạ Minh đang ngủ say nên cũng không quấy rầy anh, cầm theo túi kiếm sống của mình đi theo Thanh Lăng đến nhà họ Lăng.
"Lăng Lăng, con đã đi đâu vậy, làm mẹ lo muốn chết."
Nhìn thấy Lý Tiểu Lâm vội vàng lao đến ân cần quan tâm, trái lại Thanh Lăng vô cùng thờ ơ.
Có lẽ là nghĩ đến việc ba mẹ ruột của mình có thể dùng trăm phương ngàn kế để mình trở thành đá lót đường cho sự nghiệp của họ, đồng thời còn hại chết bà nội của mình, cô ấy không thể nào tình cảm với họ được.
Thanh Lăng cũng không nói gì, kéo Chúc Hạ Dương đi thẳng lên lầu.
Thanh Vân và Lý Tiểu Lâm liếc nhìn nhau, vội vàng đi theo.
"Lăng Lăng, Lăng Lăng... con làm sao vậy, sao bạn con lại..."
"Mẹ, con có việc muốn tâm sự riêng với bạn con, hai người đừng làm phiền bọn con."
Nói xong Thanh Lăng kéo Chúc Hạ Dương vào phòng mình, tiện tay đóng cửa cài khóa lại.
"Đứa nhỏ này làm sao vậy, sao giọng nói lại thay đổi như thế."
Lý Tiểu Lâm cẩn thận nhìn chồng, vẻ mặt rất lo lắng.
Mà Thanh Vân thì không phản ứng gì nhiều, chỉ cau mày ngồi xuống.
"Chị, không thấy thứ đó."
Chúc Hạ Dương nghe vậy đi nhanh đến ngồi xổm xuống giường nhìn thử.
Đúng là không có gì cả,
Không thấy chậu hoa đâu.
"Bà nội, sao lại như vậy?"
"Xem ra là bị dời đi rồi, có lẽ là ở trong phòng ba mẹ cháu."
Ở phòng của Thanh Vân và Lý Tiểu Lâm?
Nếu không đoán sai thì chậu hoa này đặt ở gần ai thì người đó sẽ gặp tai họa... Mà con quỷ ăn thịt này rất có thể là bị thứ đó dụ đến.
Nếu như hai người đó đã có thể vì bản thân và sự nghiệp mà làm tổn thương con gái và mẹ của mình, thì sao có thể dời đến phòng mình được chứ?
"Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"
"Nhất định là bọn họ sợ chúng ta biết sự thật sẽ hủy đi thứ ghê tởm đó nên đã giấu vào phòng mình, em đi tìm họ."
Thanh Lăng nói xong mở cửa chạy ra ngoài, đi thẳng vào phòng của Lý Tiểu Lâm và Thanh Vân.
"Lăng Lăng, con làm gì vậy?"
Lý Tiểu Lâm thấy con gái có hành động khác thường, còn chạy qua chạy lại các phòng nên vội vàng hỏi thăm.
Thanh Lăng tìm quanh phòng một lượt, thậm chí mở cả tủ quần áo ra bới tung đồ đạc bên trong cũng không tìm được thứ đồ mong muốn.
Cô ấy xoay người nhìn mẹ mình, không để ý đến ba mình đang hoảng hốt đứng bên cạnh.
"Chậu hoa kia đâu? Chậu hoa trước đó đặt trong tiệm của bà nội đâu?"
"Con... con đang nói gì vậy?" Lý Tiểu Lâm hoảng sợ nhìn con gái, vẻ mặt không thể tin được.
Thanh Lăng cười lạnh một tiếng, biểu cảm không hề phù hợp với gương mặt dễ thương hiền lành vốn có của mình.
"Con đang nói gì sao, còn cần con nói rõ hơn sao? Con biết hết rồi, mọi người còn muốn giấu?"