Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122: Hoa Màu Trắng

Chương 122: Hoa màu trắng




Chúc Hạ Dương mở cánh cửa thủy tinh vừa mới thay ra thì thấy được Thanh Lăng đang đứng dưới lầu.

Cô xuống lầu đưa Thanh Lăng và bà nội của cô ấy lên lầu.

"Chị, hôm nay là tuần đầu của bà nội em, bà quay về muốn gặp chị nên em đã đưa bà đến đây tìm chị, không làm phiền chị chứ?"

"Không, có chuyện gì vậy bà?"

Chúc Hạ Dương nhìn gương mặt hiền lành của bà cụ trước mặt, trong đầu hiện lên gương mặt của Lâm Tam Cô.

Cũng không biết bây giờ bà ấy thế nào rồi, có bình an hay không.

"Cô gái, cảm ơn cháu đã giúp bà được giải thoát, nhưng mà bà còn muốn cháu giúp một chuyện nữa có được không?"

Thấy Chúc Hạ Dương gật đầu đồng ý, bà nội của Thanh Lăng nhìn thoáng qua cháu gái bên cạnh mình, tuy là có vẻ hơi khó nói nhưng mà có vẻ như đã đưa ra quyết định rồi.

"Việc này ban đầu bà đã định mang theo vào quan tài mãi mãi không nói ra, nhưng mà bà không muốn tội nghiệt của bậc cha chú lại phải để Lăng Lăng gánh chịu."

Chúc Hạ Dương và Thanh Lăng liếc nhìn nhau, dù không biết bà ấy đang nói gì nhưng mà có vẻ cũng không đơn giản.

"Cửa hàng hoa của bà có một chậu hoa màu trắng, bà mong cháu có thể giúp bà hủy nó."

Sau khi nghe bà nội của Thanh Lăng nói vậy, Chúc Hạ Dương chợt nhớ đến chậu hoa màu trắng ở cửa hàng hoa kia.

"Đó là hoa gì?"

"Bà cũng không biết." Bà nội của Thanh Lăng lắc đầu nói thêm: "Năm đó sự nghiệp của ông nhà gặp khó khăn, trong lúc đang sứt đầu mẻ trán thì không biết ông ấy lấy đâu được bụi hoa đó. Ông ấy không hề nói gì với bà, chỉ nói chậu hoa đó tượng trưng cho sự giàu sang, nhất định có thể giúp nhà chúng ta vượt qua khó khăn."

"Sau đó thì sao?" Thanh Lăng hỏi.

"Có lẽ thật sự là vì có chậu hoa kia nên sự nghiệp của ông nội cháu không ngừng phát triển, mỗi ngày ông nội cháu đều sẽ cầm một lọ chứa chất lỏng vẩn đục tưới cho nó, chưa bao giờ cho bà đụng vào, sau đó bà mới biết được đó là thi dầu. Ông nội và bác cả của cháu lần lượt qua đời, bà biết được thứ đó cơ bản không mang đến phú quý, chỉ giống như là nuôi tiểu quỷ thôi, sẽ mang đến bất hạnh."

Vẻ mặt của bà nội Thanh Lăng có vẻ hối hận, dùng sức lắc đầu như đang tự trách.

Thì ra chậu hoa kia cũng không phải là của người khác tặng bà ấy, là do con trai Thanh Vân của bà ấy đặt ở trong tiệm.

Năm đó chồng của bà và con trai lớn lần lượt qua đời, bà đã vứt chậu hoa đi, sự nghiệp của gia đình bỗng chốc xuống dốc, thậm chí còn khổ cực hơn cả trước đây.

Một năm trước, bà thấy còn mình ôm một chậu hoa màu trắng về, vẻ mặt hứng khởi đặt trên sân thượng, lòng bà lại căng thẳng.

Bà khuyên bảo con trai vứt thứ này đi nhưng không có kết quả.

Sau đó chậu hoa đó được chuyển vào phòng Thanh Lăng.

Bà nội của Thanh Lăng vứt chậu hoa đi, ngày hôm sau nó lại xuất hiện ở trong nhà, dù phá hư thì nó cũng sẽ lại xuất hiện trước mặt một cách lành lặn.

Nhìn con trai mình từ từ trở nên si mê, bà cũng bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào.

Sau đó trong nhà thường xuất hiện một số chuyện kỳ lạ, thậm chí bà còn thấy có một số thứ không sạch sẽ luẩn quẩn trước phòng Thanh Lăng.

Những thứ đó đều bị mánh lới của chậu hoa kia dụ đến, vì an toàn của cháu gái nên bà bèn dời chậu hoa vào phòng mình.

Sau đó không lâu thì đã nằm trên giường không dậy nổi.

Nghe vậy Thanh Lăng mới hiểu được hoa ra bà nội gặp chuyện là vì cản kiếp nạn này thay mình.

Trong đầu Thanh Lăng hiện lên hình ảnh ngày ấy lúc xốc chăn của bà nội lên, nhất thời nước mắt trào ra.

Vì mình nên bà nội mới biến thành như vậy.

"Bà nội, xin lỗi, nếu không phải tại cháu..."

"Đứa nhỏ ngốc, đây không phải là lỗi của cháu, nếu như năm đó bà kiên quyết phản đối ông nội của cháu thì có lẽ đã không xảy ra chuyện rồi, nói không chừng bây giờ bác cả của cháu vẫn đang sống khỏe mạnh."

Bình Luận (0)
Comment