Lúc tay của Chúc Hạ Dương sắp đụng vào trán của Dạ Minh thì cổ tay bị một bàn tay khác bắt lại.
Chúc Hạ Dương giật mình nhìn Dạ Minh, anh đang cười cười nhìn mình.
"Linh lực của em, tự cất cho em đi."
"Nhưng mà vết thương của anh..."
Dạ Minh nhẹ nhàng buông tay của Chúc Hạ Dương ra, chậm rãi nói: "Tôi muốn nhìn dáng vẻ em nôn nóng vì tôi."
"Anh..."
Chúc Hạ Dương đột nhiên đứng dậy, căm tức nhìn Dạ Minh.
Mình suýt chút nữa sợ chết khiếp mà người đàn ông này lại nhẹ nhàng cứ như là mình vừa là một trò đùa.
"Lát nữa tôi quay lại." Chúc Hạ Dương cố gắng nén lửa giận trong người lại, xoay người đi xuống lầu.
Mặc kệ ngày thường nói chuyện với Mạc Thần thế nào nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên cô nghiêm túc tức giận với Mạc Thần như vậy.
Nghĩ đến thái độ ban nãy của mình, chắc chắn là đã làm tổn thương cậu ta.
Đuổi theo xuống dưới lầu, nhìn xung quanh một chút, trong tiệm có rất nhiều người nhưng lại không thấy Mạc Thần đâu.
"Chị Hạ, chị tìm Mạc Thần sao, anh ấy vừa mới đi rồi."
Nhìn ra cửa một lúc lâu, Chúc Hạ Dương xoay người lên lầu.
Tìm một dịp nào đó đích thân nói xin lỗi cậu ta thôi.
Mà Diệp Thanh Ninh đứng ở một góc nhìn bóng lưng của Chúc Hạ Dương, nghĩ đến dáng vẻ chạy ra ngoài ban nãy của Mạc Thần, vậy là hai người đã xảy ra chuyện gì sao.
Dạ Minh ở trong phòng đang cố gắng ngồi dậy, một tay vịn vách tường đi ra phòng khách ngồi xuống ghế sofa.
Lúc đang ngồi xếp bằng chuẩn bị tập trung linh lực trong cơ thể thì Chúc Hạ Dương đá cửa đi vào.
"Không phải anh nói không sao à?"
Nhìn dáng vẻ như vậy, hoàn toàn không giống không sao.
"Nhan sắc không bị hủy là không sao rồi." Anh khẽ cười, ánh mắt nhìn Chúc Hạ Dương có vẻ khiêu khích.
"Không đứng đắn."
Chúc Hạ Dương nói xong thì tay lại bị Dạ Minh bắt lấy.
"Yên tâm, thật sự không sao, nhưng mà ga giường của em phải đổi lại. Ngủ chung với em, từ từ hút âm khí tẩm bổ thì có thể đỡ hơn nửa."
Nghe Dạ Minh nói Chúc Hạ Dương đành phải đi vào phòng thay một tấm ga trải giường mới.
Nhưng mà trong lòng vẫn luôn suy nghĩ.
Nếu như mình không có tác dụng gì với anh thì quỹ đạo cuộc đời hai người có va vào nhau không?
Tất cả sự dịu dàng của anh khiến Chúc Hạ Dương có hơi không dám nhận lấy nhưng sau đó lại chìm đắm trong đó.
Hơn nữa cô luôn cảm giác anh đến gần cô nhất định là có âm mưu.
...
Ngày thứ bảy sau khi bà nội của Thanh Lăng mất, cũng chính là đêm hồi hồn tuần đầu tiên, Thanh Lăng nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được, cứ cảm thấy căn phòng đen kịt này khiến cô hơi hoảng hốt.
Đứng dậy vừa mở đèn ra, giữa phòng có một người đứng sững ở đó khiến cô ấy hoảng hốt.
Sau khi lấy lại tinh thần nhìn kỹ lại, là một bà lão, một bà cụ lưng hơi còng, trên mặt đầy nếp nhăn, quần áo mặc trên người là đồ bình thường vẫn hay mặc.
Người này chính là bà nội của Thanh Lăng.
Thanh Lăng nhào về phía trước đưa tay muốn ôm lấy bà lão trước mặt, nhưng lại ôm hụt, trực tiếp xuyên qua người bà.
"Bà nội..."
"Lăng Lăng, bà nội rất nhớ cháu, người duy nhất bà nội không bỏ được chính là cháu." Hai mắt bà lão đẫm lệ.
Thanh Lăng đưa tay lau nước mắt, kiềm chế tâm trạng của mình.
"Bà nội, bà cứ yên tâm đi đi, cháu sống cùng ba mẹ cũng rất tốt."
"Lăng Lăng, dẫn bà đi tìm cô gái đó."
Cô gái đó?
Thanh Lăng suy nghĩ một lát, lập tức phản ứng lại, thay quần áo nhanh chóng ra ngoài với bà nội.
Bà nội muốn tìm chị ấy chắc chắn là có lý do.
Chúc Hạ Dương vẫn chưa ngủ, nhìn Dạ Minh nằm yên lặng bên cạnh một lúc lâu, đứng dậy đi ra phòng khách.
Mà lúc xế chiều Y Bạch đã dọn ra ngoài, còn nói gì mà vợ chồng son người ta ở chung với nhau, anh ta không dám làm phiền.
Không biết người này học ai, miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Cô đã gọi cho Mạc Thần vài cú điện thoại nhưng mà không ai bắt máy, xem ra thật sự giận mình rồi.
Bây giờ cậu ta đang bực bội, đợi hẳn mấy ngày nữa đến sinh nhật cậu ta thì sẽ cho cậu ta một bất ngờ luôn.
Vừa cầm ly nước uống một hớp, chs thấy bên cửa sổ có một linh hồn bà cụ bay lơ lửng, đầu tiên là giật mình, sau đó bước đến.