Tất nhiên là Hiểu Uyển biết cách làm người của Dạ Minh, cả quan hệ với Chúc Hạ Dương nên không cản lại.
Là bạn thân của Chúc Hạ Dương, tìm Dạ Minh nói chuyện phiếm cũng không có gì lạ.
Mạc Thần lên lầu đứng ở cửa nhìn trộm vào.
Anh ta đã thấy Chúc Hạ Dương đi ra ngoài, vậy thì trong phòng chỉ còn lại mỗi Dạ Minh.
Thật sự là thời cơ tốt mà.
"Này thì bắt nạt tiểu Hạ Dương, xem ông ấy xử lý anh thế nào."
Nói xong Mạc Thần lục lọi lấy một chiếc chìa khóa trong túi quần ra, mở cửa nhẹ nhàng đi vào trong.
Lặng lẽ đi đến bên cạnh ghế sofa, không thấy Dạ Minh đâu.
Anh ta biết tên Dạ Minh lưu manh này chắc chắn đang sung sướng nằm trên giường của Chúc Hạ Dương, ngửi mùi thơm dịu nhẹ còn sót lại của cô ngủ say giấc.
Nghĩ vậy Mạc Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi, toàn thân khó chịu.
Nắm lấy chốt cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra như một tên trộm, nhìn lớp chăn phồng lên trên giường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
May là vẫn chưa tỉnh lại, nếu không thì mình thật sự hơi sợ.
Dám bắt nạt tiểu Hạ Dương, đây chính là cơ hội tốt để dạy dỗ anh ta, đúng lúc anh ta đang bị thương nặng, nếu không sao mình đối phó nổi anh ta.
Mạc Thần nhẹ nhàng bước đến, dùng tay phải nhấc chăn lên, tay trái cầm một ít máu chó mực đổ xuống đầu của Dạ Minh.
"Ha ha ha, này thì bắt nạt tiểu Hạ Dương này, anh không nên xuất hiện bên cạnh tiểu Hạ Dương."
Mạc Thần cười lớn cứ như là một đứa trẻ vừa thực hiện xong một trò đùa.
Máu chó mực chảy từ mặt của Dạ Minh xuống ga giường màu xanh nhạt, bốc mùi hôi nồng nặc trong không khí.
"Ôi tiêu rồi, ga giường của tiểu Hạ Dương..."
Mạc Thần cảm thấy rất lạ, dù ban nãy vén chăn lên hay lúc đổ máu chó lên người của Dạ Minh đều không thấy anh nhúc nhích, không lẽ đã chết?
"Này, anh tỉnh lại đi."
Anh ta dùng tay đẩy người trên giường vài cái, vẫn không hề nhúc nhích gì.
Mạc Thần luống cuống, mình chỉ muốn dạy cho người này một bài học thôi, một quỷ vương dù có bị thương thì cũng không thể nào không chịu nổi chút máu chó mực vậy chứ?
Lúc tiểu Hạ Dương về mình biết ăn nói thế nào đây?
Sau đó Mạc Thần nghe được tiếng mở cửa ngoài phòng khách, vội vàng nhìn xung quanh, tay chân luống cuống muốn bỏ trốn.
Khí lạnh trong phòng bỗng ngày càng nhiều, lạnh đến mức Mạc Thần run cầm cập.
Anh ta không biết sao tiểu Hạ Dương có thể ngủ cùng giường với cái tủ lạnh tự nhiên này.
Sớm muộn gì cũng biến thành kem.
"Khụ khụ..."
Dạ Minh bỗng nhiên ho mạnh khiến Mạc Thần càng hoảng sợ hơn, mà chỉ một giây sau cửa phòng cũng đã được mở ra.
"Mạc Thần, sao cậu lại ở đây?"
Chúc Hạ Dương giật mình nhìn Dạ Minh, nghe được tiếng ho của Dạ Minh thì lại vội vàng đi đến, nhìn thấy cả người anh dính đầy máu chó mực.
"Sao lại thế này, Mạc Thần, là cậu làm sao?"
Mình mới đi thăm ông Trương lâu rồi chưa gặp, vừa quay lại đã thấy cảnh này.
"Tôi..."
Mạc Thần ấp úng không biết nên trả lời như thế nào, ở đây trừ mình ra cũng không còn ai khác, nhưng mà nhìn dáng vẻ sốt ruột có hơi tức giận của Chúc Hạ Dương, anh ta lại không dám nhận.
"Sao cậu lại làm như vậy, Dạ Minh đang bị thương nặng, lúc này rất yếu." Chúc Hạ Dương vội vàng đỡ Dạ Minh lên, tìm khăn mặt đến lau vết máu chó mực cho anh.
"Anh ta bị thương rất nặng thì cậu sẽ bất chấp tính mạng cứu anh ta sao? Mình muốn dạy dỗ anh ta đấy." Giọng nói của Mạc Thần rất bình thản nhưng mà gương mặt tràn ngập sự ấm ức.
Chúc Hạ Dương dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn Mạc Thần.
"Dù cho mình sắp chết thì mình cũng sẽ cứu anh ấy."
Sau đó Chúc Hạ Dương đặt khăn mặt trong tay xuống, dùng linh lực toàn thân tập trung vào tay phải, nhắm vào giữa hai hàng lông mày của Dạ Minh, còn Mạc Thần lại xoay người ta khỏi phòng.