Giữa trưa hôm sau Chúc Hạ Dương mới tỉnh lại, cảm giác như là mình đã khỏi hẳn rồi, lập tức thay đồ đi ra ngoài.
Nhìn Dạ Minh đang nằm trên ghế sofa, Chúc Hạ Dương cảm thấy hơi xót.
Trước đó lúc nào cũng mặt dày chiếm lấy giường của mình, lúc này vì anh sợ hút mất âm khí của mình nên mới nằm ở đây nghỉ ngơi.
Không đánh thức Dạ Minh, Chúc Hạ Dương rửa mặt sau đó đi xuống lầu.
Vừa đi xuống đã thấy Thanh Lăng ngồi trong tiệm.
"Chị, nghe họ nói là chị đã cứu em, cảm ơn chị."
"Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?"
Thanh Lăng gật đầu nói: "Cả nhà lo lắng nên không cho em ra ngoài, thật ra em đã muốn đến tìm chị từ lâu rồi. Đúng rồi, anh Thư Dịch biết em đến nên muốn nhờ em chuyển lời."
"Chuyển lời gì?" Lúc nghe thấy tên của Trần Thư Dịch, Chúc Hạ Dương không khỏi nhíu mày.
"Ha ha, xem ra chị hiểu lầm gì đó về anh Thư Dịch rồi, anh ấy rất tốt."
"Chị thấy một cô gái vẫn nên tránh xa đàn ông ra một chút, vậy mới an toàn."
Chúc Hạ Dương nói sau đó nhìn sang chỗ khác.
Dù sao thì mình cũng không có quyền nhúng tay vào cuộc sống của người khác, nhưng mà nghĩ đến thân phận và lời nói nụ cười trêu chọc của Trần Thư Dịch thì Chúc Hạ Dương lại muốn nhắc nhở cô gái phú quý chính trực trước mặt.
"Chị đừng lo lắng, anh Thư Dịch thật sự là một người vô cùng tốt, chị ở cạnh anh ấy nhiều thì sẽ hiểu thôi. Anh ấy muốn mời chị tham gia một buổi đấu giá vào cuối tuần thứ ba."
"Anh ta muốn chị đi làm gì?" Chúc Hạ Dương khó hiểu.
Mình và anh ta cũng không gọi là thân thiết, hơn nữa nếu nói tham gia hội đấu giá với anh ta thì không phải là nên dẫn Thanh Mai đi sao?
Chúc Hạ Dương lập tưc trả lời: "Em giúp chị nói với anh ta là chị không đi, không rảnh."
"Vậy sao, vậy em sẽ nói với anh ấy."
Sau đó Thanh Lăng đi về.
Chúc Hạ Dương nhìn xung quanh một lượt, không thấy Diệp Thanh Ninh đâu bèn đi hỏi Hiểu Uyển.
"Cô ấy á, nói là chiều nay có tiết nên không đến, sáng nay còn hỏi chị và anh Dạ Minh đấy."
Nhắc tới Diệp Thanh Ninh, mặt của Hiểu Uyển không hề tốt.
"Chị Hạ à, đừng trách em không nhắc nhở chị, em thấy chị phải cẩn thận Diệp Thanh Ninh này, không biết lúc nào đó sẽ tranh giành anh Dạ Minh với chị đâu."
"Sao lại vậy, không phải cô ấy muốn tìm soái ca siêu phẩm sao?"
"Chị gái ngốc nghếch của tôi ơi, không phải ngay bên cạnh có một người sao, cô ấy cố ý nói cho chúng ta nghe đó. Em thấy cô ấy thật sự rất quan tâm đến vị kia của chị."
Hiểu Uyển hận không thể rèn sắt thành thép nói.
Cô ấy biết là Chúc Hạ Dương ngốc nghếch, ai nói gì sẽ tin vậy, cơ bản không hề đề phòng.
"Sư huynh Y Bạch cũng là một soái ca siêu phẩm đấy, sao cô ấy lại không muốn chứ?"
"Anh Y Bạch còn đẹp hơn cả cô ấy, có thể muốn một anh chàng như vậy sao?"
Nghĩ lại thì Hiểu Uyển nói cũng đúng, phụ nữ chính là một loài động vật ghen tỵ, nếu như bạn trai còn đẹp hơn cả mình thì không phải là tự dìm hàng mình hay sao?
Nhưng mà Y Bạch thật sự cũng không tệ, không có cô gái nào cần anh ta thì anh ta cũng không thể nào tìm đàn ông được.
"Không sao đâu, Dạ Minh cũng không thường xuyên xuất hiện, dù Diệp Thanh Ninh có ý khác thì em cũng không nên thể hiện quá rõ ràng, nếu không... người ta sẽ nhận ra. Dù sao cũng là người Mạc Thần giới thiệu đến giúp, căng thẳng quá cũng không tốt."
"Em biết rồi chị Hạ, yên tâm đi."
Chúc Hạ Dương gật đầu đi ra cửa, sau đó Mạc Thần bèn đi vào tiệm.
"Chị Hạ ra ngoài rồi."
"Không sao, anh tìm bạn trai của cô ấy."
Nói xong Mạc Thần đi về phía hành lang, dáng vẻ như là đã có tính toán sẵn.