"Sao vậy?"
Chúc Hạ Dương thấy sắc mặt của Dạ Minh không tốt, tưởng là vết thương lại nặng hơn, vội vàng quan tâm hỏi.
"Không sao, lần sau đừng có ngốc như vậy nữa, thân thể của em khác với người thường, cũng cần dùng âm khí để bảo vệ cơ thể, nếu như không có âm khí thì rất dễ bị ma quỷ nhập."
Chúc Hạ Dương gật đầu.
So với chuyện này, điều cô lo lắng nhất lúc này là phải làm thế nào thì vết thương của Dạ Minh mới lành lại được, có cách nào tốt hơn để chữa trị vết thương cho Dạ Minh.
Nhìn dáng vẻ quan tâm lẫn nhau giữa hai người, Mạc Thần bĩu môi như một đứa trẻ không được ăn kẹo.
Anh ta chen vào giữa sau đó ngăn cách hai người.
"Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi, tiểu Hạ Dương cần được nghỉ ngơi, tiểu Hạ Dương tốt với anh như vậy mà anh lại bắt nạt khiến cô ấy đau lòng, lần này lại còn khiến cô ấy thành ra như vậy."
Dạ Minh nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, sau đó nhẹ nhàng nâng bàn tay to lên, cả người Mạc Thần lơ lửng giữa không trung, sau đó bị vứt ra ngoài phòng.
"Này, mở cửa ra, mở cửa ra."
"Đau lòng?" Mặc kệ Mạc Thần đang gõ cửa ở ngoài, ánh mắt của Dạ Minh không hề rời khỏi gương mặt sạch sẽ tinh tế của Chúc Hạ Dương.
Đau lòng vì mình lúc nào, anh thật sự không biết.
Chúc Hạ Dương nhìn sang hướng khác, gò má bên dưới đôi mắt màu trắng hơi ửng đỏ.
"Sao lại đau lòng, đau lòng lúc nào?"
Chúc Hạ Dương vẫn không nói gì, cô không biết phải trả lời thế nào, tất cả đều do tên Mạc Thần kia, chẳng bao giờ quản được miệng của mình.
"Không, cậu ấy nói lung tung."
"Có chuyện gì thì nói luôn, tôi không muốn em có việc giấu tôi, nếu để tôi biết được bằng cách khác thì sẽ rất tức giận."
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc lại dịu dàng của Dạ Minh, Chúc Hạ Dương mím môi một cái, thuận miệng hỏi: "Cô gái kia là ai?"
"Cô gái?"
Dạ Minh bỗng nhiên như bừng tỉnh hiểu ra, sau đó nhếch lên nụ cười hài lòng.
"Cô ấy là U Liên, là thuộc hạ ở âm giới của tôi, chúng tôi là chủ tớ đã năm ngàn năm rồi."
Ý anh nói bóng nói gió là hơn năm ngàn năm vẫn là chủ tớ, nếu như có quan hệ gì thì đã sớm có rồi.
Nhưng mà trong lòng người nào đó ngồi trên giường lại không nghĩ vậy.
Dạ Minh và U Liên đã là chủ tớ năm ngàn năm rồi, ngày ngày ở chung, ai biết có xảy ra chuyện gì hay không, hơn nữa ánh mắt U Liên nhìn Dạ Minh không đúng lắm.
"Bây giờ tôi có chuyện hỏi em." Dạ Minh cười xấu xa nhìn dáng vẻ khó hiểu của Chúc Hạ Dương, nói thêm: "Tối qua em muốn chữa thương cho tôi hay là muốn hôn tôi?"
"..."
Hai mắt của Chúc Hạ Dương trợn tròn nhìn Dạ Minh, mặt đỏ đến tận cổ.
"Hai chúng ta đều rất vui, nhưng mà lần sau không được hôn lung tung như vậy, tôi sợ thân thể em không chịu nổi."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương vừa thẹn vừa giận, không biết nên nói gì với tên mặt dày này.
"Anh câm miệng đi."
Chúc Hạ Dương giả vờ tức giận, sau đó kéo chăn qua giả vờ ngủ.
"Em nghỉ ngơi cho tốt đi, em quá yếu ớt, tôi tạm tránh xa em một chút."
Giọng nói của anh vô cùng cưng chiều, cứ như là mứt hoa quả vậy, khiến trong lòng Chúc Hạ Dương cảm thấy ngọt ngào.
Cô cảm giác như lòng mình bị kích thích vậy.
"Này, vậy vết thương của anh thì phải làm sao, còn có cách gì khác sao, tôi có thể cố gắng giúp anh."
Chúc Hạ Dương thò đầu ra gọi Dạ Minh đang định đi ra ngoài.
Mà Dạ Minh thì ngoái đầu lại mỉm cười: "Không sao, em cứ dưỡng sức khỏe trước, tôi không sao, cùng lắm thì em lại hôn tôi."
"Không biết xấu hổ."
Chúc Hạ Dương dùng chăn che đầu, nghe thấy tiếng Dạ Minh mở cửa đi ra ngoài.
Trong lòng cô như là đang nở hoa vậy, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào, một giây sau thì vỗ vỗ mặt mình.
Chúc Hạ Dương ơi là Chúc Hạ Dương, mày bị bỏ bùa rồi à, tại sao lại trở nên háo sắc như vậy?
Toang rồi toang rồi, nhất định là bị Dạ Minh mời Hắc Bạch vô thường đến bắt mất linh hồn nhỏ bé của mình rồi.