Chúc Hạ Dương hoang mang kinh ngạc nhìn gương mặt đẹp trai quyến rũ trước mặt, đồng thời trên cánh tay truyền đến sự đau nhức.
Phần áo trên cánh tay đã bị cào rách để lộ da thịt trắng mềm, phía trên là một vết thương rất sâu, ngay cả thịt cũng bị rách treo ở bên cạnh.
Mà trên ngón tay của hoa vãng sinh có dính máu đỏ của Chúc Hạ Dương.
Lại là người đàn ông trong hang động đó, bộ quần áo màu đỏ và gương mặt đẹp đến động lòng, thật sự là xinh đẹp tuyệt trần.
Chúc Hạ Dương không có tinh thần và sức lực để nghĩ tại sao anh ta lại luôn xuất hiện, lại còn cứu mình.
Bởi vì cánh tay cô truyền đến từng cơn đau đớn.
Cứ như là sắp gãy vậy.
Chân mày của Dạ Minh càng nhíu chặt hơn, bay từ trên cao xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người.
Mà thân thể khổng lồ của hoa vãng sinh bỗng nhiên thu nhỏ lại biến thành kích cỡ lớn bằng một con mèo, rơi xuống mặt đất, liếm cánh tay dính máu kia.
Nếu không phải trên đầu là một đóa hoa thì nhìn thật sự không khác đứa trẻ mới sinh là bao.
Chúc Hạ Dương nằm trong lòng của người đàn ông mặc đồ đỏ, ôm lấy cánh tay mình, gương mặt nghiêng sang một bên cố nén đau đớn.
"Bản quân vừa cứu cô một lần, cảm ơn thế nào đây?"
Người đàn ông áo đỏ vừa dứt lời thì đã bị đẩy ra, Dạ Minh nhanh chóng ôm Chúc Hạ Dương vào lòng, cắn đứt da của mình để máu màu xanh rơi vào miệng vết thương đáng sợ kia.
"Đừng, thân thể của anh..."
"Đừng nhúc nhích."
Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như nước, cứ như là tia sáng mặt trời đầu tiên vào ngày xuân.
"Đúng là vô cùng thâm tình nhỉ, bảo bản quân phải có cảm giác thế nào?"
Người đàn ông mặc đồ đỏ châm chọc, dù trên mặt có vẻ châm biếm và đắc ý nhưng vẫn không che giấu được sự căm giận và ghen tuông trong mắt.
"Cô ấy chính là cô ấy, không phải là bất cứ ai khác."
Dạ Minh lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt nhìn Chúc Hạ Dương vẫn ấm áp như cũ.
Nhìn vết thương từ từ khép lại còn Dạ Minh lại càng trở nên suy yếu, Chúc Hạ Dương vội vàng đỡ lấy anh.
"Anh có bị ngốc không, đã như vậy rồi còn quan tâm tôi làm gì?"
"Anh ta thích cô đấy, cô không biết sao? Quỷ đế Hằng Cổ đúng là một người si tình mà! Ha ha ha..."
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu nhìn anh ta như là một chú dê nhỏ bị thương đang đề phòng có thể xông lên tấn công con sói hung ác bất cứ lúc nào."
Hoa vãng sinh rủ rỉ chạy đến liếm liếm cánh tay dính đầy máu tươi của Chúc Hạ Dương.
Đầu lưỡi ấm áp chạm vào da thịt cô dọa Chúc Hạ Dương hoảng sợ, đưa tay vỗ một cái, nó bèn bị đánh bay nặng nề rơi xuống đất.
Chúc Hạ Dương cứ tưởng rằng nó sẽ lại bùng nổ, nhưng không ngờ nó lại có vẻ như bị ấm ức vậy, lại tới gần Chúc Hạ Dương cọ cọ vào chân cô.
"Không sao, bây giờ nó không nguy hiểm."
Giọng nói yếu ớt vang lên, lúc này Chúc Hạ Dương mới buông lỏng cảnh giác, lại trừng mắt nhìn người đàn ông đồ đỏ bên cạnh.
"Hạ Dương, chúng ta về đi."
"Vội gì chứ, quỷ đế Hằng Cổ sợ sao? Sợ bản quân và cô ấy... ở cùng một chỗ sao? Sẽ làm ngài đau lòng sao?"
Dạ Minh không để ý đến anh ta nữa, đối với anh ta thì điều này có nghĩa là sự cam chịu.
Trường Sinh ở bên cạnh bay đến ngăn trở giữa Chúc Hạ Dương và người đàn ông mặc đồ đỏ, giống như là một con chó cưng bảo vệ chủ vậy, gương mặt đáng yêu tỏ vẻ dữ tợn.
"Linh Diễm, ma đầu nhà ngươi cách xa tiểu chủ tử ra một chút."
"À, bản quân còn tưởng là thần thánh phương nào, hóa ra chỉ là tay sai của gia tộc Bắc Minh, tên của ta là thứ mà một con chó có thể gọi?"
Linh Diễm vừa dứt lời thì ánh mắt trở nên vô cùng dữ tợn, một luồng khí vô hình đánh bay Trường Sinh ra sau.
Sau đó ld nhìn Chúc Hạ Dương với vẻ mặt cười cười không rõ ý nghĩa, phất ống tay áo màu đỏ rồi biến mất.
Rốt cuộc Linh Diễm này là ai?
Mỗi lần anh ta xuất hiện đều có hơi khó hiểu khiến Chúc Hạ Dương không đoán được.
Không phải tinh thần của người này có vấn đề chứ?