Nhà của Thanh Lăng cứ bị hủy trong chớp mắt như vậy, bây giờ họ không còn gì cả.
Chúc Hạ Dương giúp họ đến khách sạn ở trước sau đó đưa Dạ Minh về cửa tiệm số 47.
Cô nhận ra được Dạ Minh càng yếu hơn rồi, cô phải tìm được cách giúp anh khỏe lại.
Trên đường đi cũng không thấy xe cộ, chỉ có xung quanh trống vắng và âm u.
Xung quanh có những cô hồn phiêu dạt, lúc bay đến bên cạnh Chúc Hạ Dương thì tự động tránh xa ra.
Chúc Hạ Dương biết những cô hồn này vốn không thể đến gần mình.
Nhưng mà lúc này điều cô lo lắng nhất là Dạ Minh.
Anh suy yếu như vậy, hơn thở trên người dễ dàng lan tỏa hơn, vậy thì nhất định sẽ hấp dẫn sự dòm ngó của rất nhiều âm vật.
Bao gồm cả yêu ma.
Hai người an toàn quay về cửa tiệm số 47, Chúc Hạ Dương đỡ Dạ Minh lên lầu, vừa mở cửa ra thì Dạ Minh đã tuột xuống khỏi người cô, nặng nề ngã xuống đất.
Chúc Hạ Dương bỗng loạng choạng hoảng sợ, sau đó khóe miệng giật giật.
Cô không cố ý, ai mà biết người này ngay cả bám vào cũng không nổi chứ.
Lần này cô thấy hẳn là rất đau.
"Không sao chứ, có sao không, có đau không vậy?"
Chúc Hạ Dương vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra, lại dùng hết sức bình sinh kéo anh lên, lúc đỡ anh xuống sofa thì mất trọng tâm, cả hai người cùng ngã xuống.
Chúc Hạ Dương nằm đè lên người Dạ Minh, nhìn dáng vẻ khó chịu của người bên dưới, thầm nghĩ chắc chắn là do mình đè quá mạnh nên khiến anh không thoải mái.
"Thật ngại quá, tôi..."
Chúc Hạ Dương đỏ bừng mặt vừa nói vừa đứng dậy, nhưng lập tức bị dùng sức kéo lại, lại nặng nề ngã xuống một lần nữa.
"Á..."
Dạ Minh có vẻ như khó chịu rên nhẹ, Chúc Hạ Dương lại muốn đứng dậy nhưng bị ôm rất chặt.
"Đè lên anh đó... Mau buông tôi ra đi."
"Tôi bị nội thương, không đè được, nhưng mà thân thể của em làm trong tim mềm mại."
Gương mặt Chúc Hạ Dương đỏ bừng, cảm giác như là mình sắp nổ tung, thuận thế vùi cả gương mặt mình vào lồng ngực của Dạ Minh.
Lừa mình dối người, lựa chọn xem như là không thấy.
"Dạ Minh..."
"Sao?"
Chúc Hạ Dương khẽ gọi, giọng của Dạ Minh lại dịu dàng như gió xuân.
"Lần sau anh đừng mạo hiểm vì tôi, tôi sẽ rất lo lắng."
Cô thật sự rất lo lắng, nhưng mà nói xong thì cô có cảm giác mặt mình lại càng đỏ càng nóng hơn.
Mà trên gương mặt mệt mỏi của Dạ Minh lại có ý cười, đưa tay xoa xoa tóc của cô.
Dù có tan thành tro bụi thì lúc này anh cũng không thể để cô đi, nhìn cô xảy ra chuyện.
Đã nhiều năm như vậy, điều duy nhất khiến bản thân hối hận... là lần đó nhẫn tâm thờ ơ đứng nhìn.
"Dạ Minh, phải làm sao thì mới chữa lành được linh đan quỷ của anh, anh nói cho tôi biết đi, tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp anh."
"Tôi biết sẽ nói cho em biết."
Hai người vẫn duy trì động tác như vậy, lòng Chúc Hạ Dương bối rối, gương mặt đỏ bừng, mà vẻ mặt của Dạ Minh bên dưới lại có vẻ hưởng thụ.
Chúc Hạ Dương cuối cùng cũng có can đảm ngẩng đầu, cách lớp kính râm nhìn thẳng vào ánh mắt của Dạ Minh, anh tháo kính râm của cô xuống, bàn tay lớn lạnh như băng chạm vào giữa hai hàng lông mày của cô.
"Không cho đeo kính trước mặt tôi."
Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh một lúc đầu, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.
Cô cũng không muốn lúc nào cũng đeo kính râm, cô cũng giống những cô gái khác, có một đôi mắt xinh đẹp nhìn rõ thế giới.
Nhưng mà đôi mắt của cô lại không cho phép.
Dạ Minh nói mình không cần đeo kính trước mặt anh, dù anh là người của âm giới, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ nhưng mà cô vẫn rất vui vẻ rất biết ơn.
Hai tay anh sờ sờ gò má của Chúc Hạ Dương, cảm giác lạnh như băng rất thoải mái.
Trong lúc ngẩn ngơ như đi vào cõi tiên, Dạ Minh ôm lấy người cô lật xuống trực tiếp rơi xuống đất, Chúc Hạ Dương theo phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng.