Chúc Hạ Dương cũng không tiếp xúc với sàn nhà, Dạ Minh đã dùng hai tay bảo vệ cô.
Nhưng mà dù nam trên nữ dưới hay là nữ trên nam dưới thì tư thế này cũng rất xấu hổ đó.
Chúc Hạ Dương nhìn sang chỗ khác không nhìn Dạ Minh, tay anh lại sờ sờ lên mặt cô, cảm giác mát lạnh thoải mái khiến trên mặt cô lơ đãng hiện lên biểu cảm hưởng thụ.
Dạ Minh đỡ lấy cô, bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, mặt anh cách mặt cô ngày càng gần.
Trong lúc Chúc Hạ Dương ma xui quỷ khiến nhắm mắt lại chờ đợi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Chúc Hạ Dương trừng lớn hai mắt lúng túng nhìn Dạ Minh, mà trên mặt tên kia lại nở nụ cười sâu xa.
Đẩy người ra, lập tức nghe điện thoại.
Y Bạch gọi điện đến hỏi thăm có phải bên này đã xảy ra chuyện gì không, anh ta lập tức đến ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Chúc Hạ Dương vẫn đưa lưng về phía Dạ Minh, cô cũng không biết cuộc điện thoại của Y Bạch ban nãy là cứu mình hay là phá hư chuyện tốt của mình nữa.
Dạ Minh đỡ người ngồi lên sofa, giọng nói trầm lạnh vang lên:
"Thú cưng của Bắc Minh Nghiễn đi theo em?"
"Anh đang nói Trường Sinh à, gần đây sư phụ không ở đây nên để nó theo tôi. Đúng rồi, anh biết sư phụ sao?"
Nói sang chuyện khác, không khí xấu hổ được giảm bớt, Chúc Hạ Dương cũng xoay người ngồi lên sofa, vẻ mặt kinh ngạc.
"Môn chủ đầu tiên của gia tộc Bắc Minh đã chết cách đây gần vạn năm rồi."
"Vạn năm sao? Vậy mà ông ấy nói với tôi ông ấy không phải quỷ, hơn nữa ông ấy còn có bóng."
Chết rồi thì có nghĩa là quỷ, có bóng thì là chuyện không thể tưởng tượng được.
Dạ Minh không còn sức dựa lên sofa, dáng vẻ này hoàn toàn không hề quỷ quyệt phong lưu như ban nãy.
"Ông ta là một con người, sống một ngàn năm, sau khi chết không chịu sự quản lý của âm giới, một mình ông ta sáng chế ra một không gian riêng."
Nghe Dạ Minh nói vậy, Chúc Hạ Dương giật mình.
Cô biết chắc chắn sư phụ rất ghê gớm nhưng mà không ngờ lại bá đạo như vậy.
Một người mà lại sống cả ngàn năm, đây đúng là chuyện không thể nào, nhưng mà ông ấy là ngoại lệ.
Hơn nữa sau khi chết ngay cả âm giới cũng không quản lý được ông ấy, vậy thì trâu bò đến mức nào chứ?
Nếu người khác biết mình là đệ tử của Bắc Minh Nghiễn thì có phải là sẽ được kính ngưỡng muôn đời không?
Nhưng mà sư phụ không để mình nói cho người khác biết.
Y Bạch đến rất nhanh, sau khi kiểm tra cho Dạ Minh xong thì vẻ mặt nặng nề lắc đầu.
Cực kỳ giống thái y chắc chắn không thể nào cứu chữa được trong phim cổ trang.
"Linh đan quỷ của anh ta... bị hư hao hết lần này đến lần khác, nếu muốn chữa lành thì chỉ có một cách."
"Cách gì?"
Chúc Hạ Dương vô cùng vui mừng, đây chắc chắn là tin tốt nhất rồi, cách duy nhất vẫn tốt hơn là không có cách nào.
"Trước đây tôi đã từng nghe sư phụ nói, có một thế gia trừ tà, gia tộc của họ có một bảo vật bí mật, nghe nói là một viên tinh châu, sức mạnh vô cùng lớn. Tuy là người ngoài đều muốn có được thứ đồ thần ký này nhưng mà thế lực của gia tộc Bắc Minh khiến họ không dám động đậy."
Nghe Y Bạch nói vậy, Chúc Hạ Dương nhíu nhíu mày.
Trước đây hình như cũng đã lén nghe trộm bà nội nói về một thế gia trừ tà gì đó, nhưng mà sau đó mình cũng không nghe được thêm thông tin gì.
"Gia tộc lợi hại như vậy, sao tôi chưa từng nghe nhắc đến?"
Không đúng, anh ta vừa mới nói... Bắc Minh?"
Y Bạch gật đầu, sau đó nói: "Thế lực của gia tộc Bắc Minh đã yếu dần, đã không còn danh tiếng như trước kia nữa, cũng có một số đạo sĩ giang hồ đến thăm hỏi, thậm chí là giao chiến nhưng mà vẫn chưa từng chứng thức được có món đồ như vậy hay không."
"Vậy không phải anh đang nói lung tung sao?"
Chúc Hạ Dương nhụt chí nói, nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm mình của Y Bạch, lập tức xin lỗi.
Không nhìn ra người này lại có dáng vẻ bệ vệ khiến người ta kinh sợ như vậy.
"Tuy quanh năm tôi ở trong núi, hiểu biết không nhiều nhưng nếu sư phụ đã nhắc đến thì chắc chắn là có chuyện này."