Y Bạch khẳng định như vậy khiến Chúc Hạ Dương cũng cảm thấy hơi có hy vọng, nhưng thực tế ngay cả Y Bạch cũng không biết thế gia trừ tà kia rốt cuộc ở đâu.
Mà thế gia trừ tà này lại vô cùng có thể là nhà Bắc Minh mà Dạ Minh nói, thậm chí thống nhất với thân phận của sư phụ.
Nếu thật sự là một nhà Bắc Minh, vậy thì cứ hỏi sư phụ hoặc là Trường Sinh là được rồi.
"Trường Sinh, Trường Sinh."
Chúc Hạ Dương hướng vào phòng hét lớn, chỉ lát sau Trường Sinh đã "lộc cộc" bật ra.
"Tiểu chủ tử làm sao vậy, tôi đang ngủ mà." Trường Sinh chớp mắt ngáp một cái.
"Bây giờ ta hỏi mi, mi phải thành thật trả lời ta!" Trường Sinh gật đầu, Chúc Hạ Dương hỏi: "sp là gia chủ đầu tiên của thế gia Bắc Minh sao?"
"Vâng."
Chúc Hạ Dương mừng rỡ hỏi: "Gia tộc Bắc Minh có một viên tinh châu vô cùng mạnh mẽ?"
"Chuyện này tôi cũng không biết. Chưa nghe nhắc đến bao giờ, trước đây tôi chỉ được gia nhặt về thôi, chuyện về gia tộc Bắc Minh tôi cũng không biết nhiều."
Chuyện này chắc chắn là một chậu nước lạnh tạt vào Chúc Hạ Dương, Trường Sinh có vẻ nhìn thấu được suy nghĩ của cô vậy, nói thêm: "Gia vẫn chưa về, tôi cũng không biết ngài ấy đi đâu nữa."
Chúc Hạ Dương cứ như là một quả bóng xì hơi vậy, không hề có vẻ mặt hưng phấn như ban nãy, vẻ mặt lo lắng nhìn Dạ Minh.
Mà hoa vãng sinh ban nãy theo cô về lúc này đang lướt trên không trung, lâu lâu lại phát ra tiếng ư hử.
Trường Sinh vừa nhìn thấy đã rất yêu thích, bay xoay quanh nó.
Chúc Hạ Dương thấy thứ này cũng không có sức ép gì, chỉ muốn thu xếp cho gia đình Thanh Lăng ổn thỏa... Sau đó nhanh chóng đưa Dạ Minh về.
Nhưng mà lại chưa từng nghĩ sắp xếp cho đứa nhóc này thế nào.
Chúc Hạ Dương xoay quanh hoa vãng sinh hai vòng, cẩn thận nhìn lại, lập tức gõ một lên đầu nó một cái.
Hoa vãng sinh quẹt miệng vẻ mặt muốn khóc, miệng phát ra tiếng ư hử.
Mà Trường Sinh thấy hành động của Chúc Hạ Dương thì khó hiểu bực bội, hoa vãng sinh đáng yêu như vậy, sao có thể đánh nó được chứ!
Nghĩ đến thân hình to lớn mà mình không thể đối phó được ban nãy của nó, cô muốn dạy dỗ nó một chút.
Nhưng may là hoa vãng sinh cũng không có thay đổi gì, nếu không mình cũng sẽ đấm một cách thô bạo.
"Tại sao hoa vãng sinh này đột nhiên lại thay đổi, hơn nữa trước đó tôi đụng vào nó thì tay sẽ đau, nhưng mà bây giờ lại không hề có cảm giác gì."
Chúc Hạ Dương cảm thấy rất kỳ lạ... nhưng mà cảm giác trước đó của mình cũng đâu sai.
"Còn nhớ vết thương của em sao? Dù là việc em bị tổn thương hay là sau đó biến thành hình dạng nhỏ, có lẽ là có liên quan đến máu của em."
"Máu của tôi?"
Nghe Dạ Minh nói, Chúc Hạ Dương không hiểu lắm, máu của mình có tác dụng gì chứ.
Với sự tàn bạo ban nãy của nó, ngửi thấy mùi máu tươi thì hẳn là càng hung bạo mới đúng chứ, ngược lại còn trở nên tỉnh táo lại khiến người ta không thể tin được.
"Hoa vãng sinh sinh trưởng trong hoàn cảnh cực kỳ kinh khủng ghê gớm, vậy nên nó cũng sở hữu sức mạnh rất lớn, nếu như nó đã bị em thu phục thì chứng tỏ là có gì đó liên quan đến em, nên em cứ giữ nó lại đi."
Y Bạch lấy ra một cái hộp gỗ hình vuông đưa cho Chúc Hạ Dương, nói: "Hộp gỗ này là cái được sư phụ dùng để cắm nhang cho các vị sư tổ, vì chế tạo tinh xảo nên tôi mang theo, cái này cũng có chút linh khí, dùng làm chậu hoa cho nó đi."
Nhìn Y Bạch lấy từ trong túi ra một cái hộp lớn như vậy, Chúc Hạ Dương thật sự là há hốc mồm.
Không biết trong chiếc túi này của anh ta còn có đồ vật khó tin nào nữa.