Đây là lần đầu tiên Chúc Hạ Dương tham gia một hội đấu giá hạng sang như vậy, có thể nói là cả đời này cô chưa hề có cơ hội được đứng ở nơi thế này.
Thấy Trần Thư Dịch cũng móc ra một cái thẻ, Chúc Hạ Dương nhất thời bỗng cảm thấy người này thật là lợi hại.
Ít nhất thì eo của anh ta hẳn rất trâu bò, nếu không... sao có thể câu được một phú bà ghê gớm như vậy?
Chúc Hạ Dương ngồi xuống cạnh Trình Thư Dịch, buổi đấu giá rất nhanh đã bắt đầu.
Chúc Hạ Dương không có hứng thú gì với mấy đồ được bán, hai món đồ được bán đấu giá trước đó có vẻ như không hề liên quan đến pháp khí của thánh nữ gia tộc Bắc Minh mà Trình Thư Dịch đã nhắc đến, mà Trình Thư Dịch cũng chỉ nhìn chứ không có phản ứng gì.
Giữa lúc Chúc Hạ Dương chuẩn bị đi về, Trình Thư Dịch nhẹ nhàng nói: "Đừng nóng vội, tới rồi."
"Món đồ tiếp theo chính là roi trừ tà mà thánh nữ của gia tộc Bắc Minh còn sống đã từng sử dụng, roi này có tác dụng trừ tà đuổi ma."
Người dẫn chương trình giới thiệu đơn giản, mà những người mua phía dưới cũng có phản ứng rất bình thản.
"Món đồ này thì có ai mua chứ, chỉ là đồ mê tín."
"Đúng vậy, gì mà thế gia trừ tà chứ, chưa nghe bao giờ."
Một người đàn ông trung niên nói giọng nơi khác nói: "Gia tộc Bắc Minh đã xuống dốc hết mức có thể, gần như đã biến mất trên giang hồ. Hơn nữa nếu roi này có là thật thì một gia tộc đã suy tàn còn có lợi ích gì chứ?"
Những người phía dưới xì xào nói chuyện với nhau, người dẫn chương trình còn nói thêm: "Giá ban đầu là một trăm ngàn, đây là ảnh chụp."
Với những người ngồi ở đây, giá ban đầu là một trăm ngàn thì chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng của bọn họ, nhưng mà mọi người lại bàn tán ầm ĩ.
Nghĩ đến gia tộc Bắc Minh đã sa sút kia, thứ này đối với họ thì hoặc là đồ giả hoặc là đồ của một người thất bại, với một món đồ như vậy thì ngay cả hứng thú muốn mua cũng không có.
Nhìn vẻ thờ ơ của mọi người, Trình Thư Dịch lại có vẻ đã nắm chắc, giơ bảng lên: "Một triệu."
Nghe vậy xung quanh bỗng ồ lên.
Chúc Hạ Dương cứ tưởng mình đã nghe nhầm... Một món đồ mà tất cả mọi người đều chê mà anh ta lại ra giá cao như vậy làm gì.
Con trai nhà giàu ngốc nghếch.
Không đúng, là đầu heo lớn được phú bà bao nuôi.
Không ai giành với anh ta mà còn trực tiếp tăng giá gấp mười lần.
"Một triệu lần 1."
"Một triệu lần 2."
"Một triệu lần 3."
Cứ như vậy kẻ ngốc này trực tiếp đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay kinh ngạc của tất cả mọi người, vui vẻ cầm lấy món đồ mà người khác không hề muốn, lại còn có vẻ rất khoe khoang.
"Thứ này không có ích gì với tôi, nhưng tôi cảm thấy nó rất đặc biệt, bây giờ tôi tặng nó cho vị nữ sĩ kia."
Trình Thư Dịch nói xong chỉ vào chỗ ngồi của Chúc Hạ Dương gây bất ngờ.
Những người khác cũng rất giật mình, dựa đầu ghé tai nhau nói chuyện.
"Anh đẹp trai kia đang tỏ tình sao?"
"Có lẽ là đang cầu hôn đó!"
"Cầu hôn thì không phải nên tặng nhẫn sao... Tặng một món đồ trừ tà làm gì?"
Dứt lời, vài vị phu nhân tỏ vẻ châm biếm.
"Tiên sinh, chủ nhân của món đồ này muốn gặp anh một lần."
Người dẫn chương trình nói, Trình Thư Dịch đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương, vô cùng lịch lãm cầm roi trấn tà trong tay đặt vào tay cô, sau đó đưa tay ra.
Chúc Hạ Dương chần chừ một chút, có nên cho anh ta mặt mũi không, vỗ lên tay Trình Thư Dịch một cái sau đó đi qua trước mặt anh ta.
Mà Trình Thư Dịch vẫn khẽ cười như trước, bước nhanh đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương.
"Mời tiên sinh."
Hai người được một nam nhân viên mặc đồng phục phục vụ dẫn đến một căn phòng, trên chiếc ghế sofa sang trọng là một người đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía này.
Sau khi Chúc Hạ Dương và Trình Thư Dịch đi vào, nhân viên phục vụ kia đóng cửa lại đi ra ngoài.
"Không phải các hạ không đành lòng bỏ đi đồ mà mình thích chứ?"
"Ha ha ha, nếu như vị tiên sinh này có thể bỏ ra giá cao như vậy để mua lại, chứng minh cũng đã gặp được tri kỷ, vậy món đồ yêu thích này đưa anh vậy."
Người đàn ông trên ghế sofa đứng dậy đi đến, là một người đàn ông trung niên.
"Roi trừ tà này là tôi lấy được từ một người bạn, tôi thử tính toán một chút, đêm nay sẽ gặp được người có duyên ở đây nên đã đến."