Đi vào nơi này, Chúc Hạ Dương thật sự là có hơi sợ.
Từ lúc đi vào cô đã có cảm giác lo lắng.
Nếu như chỗ này thật sự có vấn đề gì đó thì cô không dám chắc chắn mình có thể giải quyết được hay không.
Hơn nữa nếu như cái tên tiểu bạch kiểm cực phẩm này biến mất thì chẳng phải phú bà của anh ta sẽ giết mình sao?
Nghĩ lại Chúc Hạ Dương cảm thấy đáng sợ, không khỏi đi theo sát.
Ra khỏi một cái ngõ nhỏ là một con sông, cảnh tượng ở đây nhìn có vẻ rất giống nhau.
Điều duy nhất không giống chính là một cánh cửa gỗ lớn.
Lớp sơn màu đỏ bong tróc thành từng mảng, ngay cả khung gỗ điêu khắc hai bên cánh cửa cũng có vẻ rất lâu đời.
Nhưng mà Chúc Hạ Dương lại cảm thấy rất quen thuộc với nơi này.
Hai người đi qua cầu nhỏ, đi đến trước cánh cửa kia, Trình Thư Dịch đưa tay gõ một cái, chỗ được gõ vào bỗng có những mảng màu đỏ rơi xuống.
Chúc Hạ Dương nhìn cảnh tượng tiêu điều trước mặt không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Lẽ nào đây chính là thế gia trừ tà mà mình muốn tìm sao?
Mặc dù nói bây giờ gia tộc Bắc Minh đã xuống dốc, nhưng mà cũng không đến nỗi vậy chứ?
Cũng không thê thảm đến mức này chứ.
Một lát sau cửa được mở ra, một cô gái mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt hai người, tóc búi cao, trên gương mặt non nớt có vẻ hơi kiêu căng.
Cô ta nhìn Chúc Hạ Dương và Trình Thư Dịch một cái, ánh mắt có hơi phức tạp... Sau đó đầy khinh bỉ.
"Hai người đến đây làm gì, không biết đây là chỗ nào sao?"
"Chúng tôi đến tặng quà." Trình Thư Dịch nói xong thì nhìn vào thứ mà Chúc Hạ Dương đang cầm.
Ánh mắt cô ta có vẻ mừng rỡ nói: "Roi trấn tà?"
Thấy Trình Thư Dịch gật đầu, cô ta vừa nói vừa đưa tay giật lấy.
"Đưa đồ cho tôi, hai người có thể đi rồi."
Bắc Minh Nguyệt nhìn hai người trước mặt này, tuy là nam hay nữ gì nhìn đều đẹp nhưng mà cô gái này khiến cô ta thật sự rất nóng lòng.
Lễ phục này có giá trị không nhỏ, nhưng mà lại bị làm cho dính đầy vết bẩn, kiểu tóc cũng rối bời.
Như vậy xem ra gương mặt và quần áo này dùng trên người cô rõ ràng là phung phí của trời.
Chúc Hạ Dương nhìn lại mình... bộ lễ phục màu trắng đã nhăn nheo, đồng thời còn dính đầy vết bẩn, kiểu tóc được chải gọn gàng cũng trở nên rối bù.
"Này cô gái, chúng ta đi từ xa đến tặng đồ, có phải nên mời vào uống một chén trà nóng không?"
Trình Thư Dịch dùng tay chắn Chúc Hạ Dương ở phía sau, không cho cô ta cơ hội đến gần.
"Uống trà? Hai người xứng bước vào nhà họ Bắc Minh sao? Chẳng qua chỉ là hai chân chạy vặt mà thôi, nếu các người không đưa thì tôi đây cũng có năng lực giành lại."
Bắc Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt ngạo mạn.
"Bắc Minh Nguyệt, cô đang làm gì vậy?" Một giọng nữ khác đột nhiên vang lên, một cô gái đi đến, cũng mặc quần áo giống vậy nhưng nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Bắc Minh Nguyệt.
"Nhà Bắc Minh còn chưa đến lượt cô làm chủ, thế nào, thật sự nghĩ roi trấn tà là của cô rồi?"
"Tôi thấy cô ghen tị với tôi thì có, Roi Trấn Tà nhất định sẽ thuộc về tôi, cô cứ chờ mà xem." Bắc Minh Nguyệt có biểu cảm như là không thể làm gì khác, hừ lạnh một tiếng sau đó đi mất.
Mà cô gái kia thì rất ôn hòa, cử chỉ cũng ưu nhã hơn nhiều.
Cô ta đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương và Trình Thư Dịch, mời hai người đi vào.
Nhìn cảnh tượng trong sân, lúc này Chúc Hạ Dương mới nghĩ ra, chỗ này giống hệt với sân chỗ của sư phụ.
Hóa ra sau lưng sư phụ còn có một gia tộc lớn như vậy, vậy mà ông ấy lại chưa từng nhắc đến.
Trên chỗ sư phụ ngồi lúc bái sư, lúc này đang có một bà cụ ngồi trên đó.
Vân Bà, gia chủ của gia tộc Bắc Minh.
Tóc của bà ấy bạc trắng, không hề có một sợi tóc đen nào. Nhưng mà ánh mắt thì lại vô cùng có thần.
Hai bên trái phải đều là những cô gái trẻ mặc đồ giống nhau, Chúc Hạ Dương và Trình Thư Dịch đi vào giữa... đứng trước mặt Vân Bà.
Không biết có phải là ảo giác của Chúc Hạ Dương hay không, lúc nhìn thẳng vào mắt của bà cụ, cô nhìn thấy được ánh mắt bà ấy lóe lên một tia sáng.
Vân Bà lập tức khẽ cười nói: "Hai vị đường xa vất vả, Nguyệt nhi, cất roi trấn tà đi, bảo người chuẩn bị ít đồ ăn tiếp đãi hai vị này."
"Vâng."
Cô gái ban nãy mở cửa cho hai người lên tiếng trả lời... Sau đó đi về phía Chúc Hạ Dương.
"Đợi một chút, môn chủ Bắc Minh cảm thấy làm như vậy ổn sao?"
Chúc Hạ Dương cầm hộp đựng roi Trấn Tà lên, đặt trước mặt quan sát tỉ mỉ, sau đó nói: "Dù thế nào thì bây giờ vị tiên sinh này đã mua món đồ này rồi, một câu đường xa vất vả là muốn lấy đồ?"
"Thế nào, roi Trấn Tà vốn là của nhà Bắc Minh, cô còn muốn không trả sao?"