Bắc Minh Nguyệt dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Chúc Hạ Dương, vẻ mặt ghét bỏ, sau đó lại tỏ dáng vẻ khéo léo nhìn bà cụ.
"Bà cô nói đây là khách quý, cháu lại thấy không biết là một tên ăn mày từ đâu đến, muốn dựa vào roi Trấn Tà kiếm một món lớn thì có."
Tên ăn mày?
Chúc Hạ Dương nhìn lại dáng vẻ chật vật của mình. Đúng là mình không so được với các cô ấy nhưng cũng không thể lấy lý do này để sỉ nhục mình chứ.
"Kiếm món lời từ các người sao? Chỉ sợ tôi chỉ tiện tay cũng có thể mua lại cả cái trấn cổ này, cô nó chuyện nên chú ý một chút thì hơn." Trong lúc Chúc Hạ Dương định phản bác không ngờ Trình Thư Dịch đã mỉm cười nói lại.
"Vị tiên sinh này mạnh miệng đấy, nếu như muốn mua lại Trấn Khê Cổ thì chỉ sợ là anh không có khả năng này, tôi khuyên hai vị vẫn nên mau chóng giao roi Trừ Tà ra sau đó đi đi." Cô gái kia nhìn Trình Thư Dịch với vẻ mặt cao ngạo, một lúc lâu sau Vân Bà mới bình tĩnh nói:
"Người đến là khách, Nguyệt nhi không được vô lễ."
Chúc Hạ Dương nhận ra được tuy lão môn chủ này chỉ ra vẻ hòa giải nhưng thực tế lại đứng về phái Bắc Minh Nguyệt.
"Nguyệt nhi còn nhỏ không hiểu được lễ nghĩa, hy vọng hai vị đừng để bụng. Nhưng mà roi Trấn Tà này là pháp khí của thánh nữ gia tộc Bắc Minh, trước đây thất lạc ở ngoài, nếu hai vị đã đưa tới thì mong hai vị có thể nhịn đau cắt thịt, hai người có thể ra điều kiện."
"Ra điều kiện?" Chúc Hạ Dương nghe được câu này thì hai mắt sáng lên, nhìn Vân Bà cười nói: "Tôi muốn mượn một viên tinh châu pháp bảo, không biết..."
"Cô gái!" Chúc Hạ Dương còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.
"Không biết cô nghe được lời đồn ở đâu, bà lão này không hề biết có thứ như vậy, đừng để bị lừa."
Chúc Hạ Dương nhìn vẻ hoảng sợ thoáng qua rồi biến mất trên gương mặt của gia chủ gia tộc Bắc Minh. Giống như Y Bạch nói, không có lửa sao có khói, có lẽ thứ này thật sự tồn tại.
"Tôi thấy hai vị đã đi xe mệt nhọc, Dư Hi đưa hai vị xuống nghỉ tạm, những chuyện khác để nói sau."
Sau khi nói xong gia chủ rời khỏi phòng khách.
"Mời hai vị." Lúc Chúc Hạ Dương và Trình Thư Dịch đi theo Dư Hi rời khỏi phòng khách, Bắc Minh Nguyệt vẫn có vẻ không thèm nghe lời, ánh mắt như muốn đâm thủng ba người.
Không thể không nói nhìn bên ngoài tòa nhà này không rộng nhưng mà bên trong thì rất hùng vĩ. Chỉ là không biết tại sao vẫn giữ lại cánh cửa sơn đỏ kia không phá bỏ.
"Không biết hai vị xưng hô thế nào?"
"Chúc Hạ Dương."
"Tôi họ Trình."
"Chúc cô nương, Trình tiên sinh, từ nhỏ Nguyệt Nhi đã được nuông chiều, mới vừa rồi hơi bất lịch sự, mong hãy thứ lỗi, Dư Hi xin lỗi hai người." Diên Hi dừng một chút sau đó nói thêm:
"Tôi tên Dư Hi, vậy là hai vị cũng đã biết tình huống của chúng tôi, roi Trấn Tà của Thánh Nữ vạn năm trước đã mất tích, nếu như hai vị có thể trả lại thì cũng không hề bình thường."
"Chúng tôi đến đây theo chỉ dẫn, có thể phiền Dư Di nói với chúng tôi về chuyện của gia tộc Bắc Minh không?"
Nghe vậy Dư Hi mỉm cười gật đầu, dẫn hai người tiếp tục đi về phía trước: "Vạn năm trước, danh tiếng của gia tộc Bắc Minh có thể nói là đứng đầu thiên hạ, ngay cả Linh Vũ cũng không thể sánh được, nhưng mà lúc này đã bị người đời quên mất, có lẽ phải nhắc đến sự thay đổi từ vạn năm trước."
Diên Hi dừng lại trên hành lang, ánh mắt nhìn về phía xa, ở đó có một tượng đá đã nứt nang. Có thể thấy được là một bức tượng hình cô gái đang mặc váy áo xinh đẹp.
"Bức tượng kia chính là thánh nữ của gia tộc Bắc Minh, chủ nhân của roi Trấn Tà, là thánh nữ duy nhất của gia tộc Bắc Minh, sau cô ấy chưa từng có ai khác. Nhưng mà vạn năm trước cô ấy bỗng chết trong một trận đấu, bức tượng này cũng rạn nứt từ lúc đó."