Đi đường suốt một đêm thật sự là mệt chết đi được, nhưng mà bây giờ là ban ngày nên Chúc Hạ Dương nằm trên giường thế nào cũng không thể ngủ được, đột nhiên nhớ đến hôm nay là sinh nhật của Mạc Thần.
Trước đó còn có mâu thuẫn với cậu ta, còn nói là sẽ chuẩn bị niềm vui bất ngờ vào sinh nhật của cậu ta, nhưng mà bây giờ ở đây, thậm chí còn không gọi điện thoại cho cậu ta.
Nghĩ vậy Chúc Hạ Dương thấy toang rồi.
Mạc Thần vẫn luôn xem trọng tình cảm với mình như vậy, mình lại vì Dạ Minh mà trách cứ cậu ta, bây giờ đến sinh nhật của cậu ta thì còn biến mất, chẳng phải sẽ khiến cậu ta rất đau lòng sao?
Chúc Hạ Dương cũng không nằm nổi nữa, xoay người xuống giường.
Tuy là Trấn Khê Cổ này nhìn rất cổ xưa nhưng mà chắc phải có điện thoại chứ.
Mặc quần áo ra khỏi phòng, Chúc Hạ Dương đi theo con đường đã đi vào, lúc đi qua hành lang cô nghe được tiếng keng keng ầm ĩ.
Cô đi về phía tiếng động, thấy một dáng người đứng trước bức tượng vung thanh kiếm trong tay, mỗi nhát chém đều rất dùng sức. Cứ như là cô ta có thù hận sâu nặng với bức tượng này.
"Thánh nữ duy nhất của gia tộc Bắc Minh? Nực cười, cô có thể khiến gia tộc Bắc Minh sa sút đến mức này, Lan Khê Nguyệt tôi nhất định có thể khiến gia tộc Bắc Minh trở nên huy hoàng một lần nữa."
Những ngày này Chúc Hạ Dương luôn nghe được chuyện về gia tộc Bắc Minh và vị thánh nữ này, theo lý thì vạn năm trước thánh nữ của gia tộc Bắc Minh đã chết, không hề có liên quan gì đến cô gái mới mười sáu mười bảy tuổi này mới đúng chứ?
Nhưng tại sao cô ta lại căm giận người đã không còn tồn tại cả vạn năm này như vậy?
Tuy rất tò mò nhưng mà Chúc Hạ Dương cũng không muốn biết những chuyện này nhiều, bây giờ cô chỉ mong muốn nhanh chóng tìm được người mượn điện thoại, gọi điện cho Mạc Thần nhận lỗi. Nếu không... Nếu như thật sự đến mức tuyệt giao thì cô khóc không kịp.
Trong lúc Chúc Hạ Dương chuẩn bị rời đi, không ngờ quên mức phía sau lưng là bậc thang, trượt chân ngã sấp xuống.
"Ôi."
"Ai vậy?"
Bắc Minh Nguyệt nghe vậy nâng kiếm lên, khi nhìn thấy Chúc Hạ Dương nằm dưới đất thì ánh mắt càng chán ghét thêm vài phần.
Chẳng biết tại sao cô ta lại thấy cô gái này rất gai mắt.
Ghét hệt như là ghét bức tượng trước mặt này vậy.
Chúc Hạ Dương cảm thấy rất xấu hổ. Xấu hổ vì té ngã như vậy mà lại bị người khác nhìn thấy.
Cố nén sự xấu hổ và cơn đau trên người đứng dậy, cười nói:
"Xin hỏi cô có điện thoại di động không?"
"Cô có bị bệnh không, không có việc gì thì đừng đi lung tung ở chỗ của người khác, muốn làm khách thì phải ra dáng của khách."
Bắc Minh Nguyệt nói xong thì đi lướt qua người của Chúc Hạ Dương, vừa đi được mấy bước thì bỗng dừng lại.
"Thật ngại quá, tôi cần mượn điện thoại một chút, nếu như..."
"Được thôi, nếu như cô chết rồi thì tôi có thể đốt cho cô thêm vào chiếc điện thoại."
Nói xong Bắc Minh Nguyệt đột nhiên xoay người, kiếm trong tay chĩa về phía Chúc Hạ Dương. Tốc độ của Bắc Minh Nguyệt rất nhanh, dù Chúc Hạ Dương vội vàng né tránh thì trước ngực áo cũng bị rách một đường.
"Này, cô điên rồi à?"
Nếu như mình chậm hơn một chút thì một kiếm chém như vậy, không chết cũng bị thương đó.
Mà Bắc Minh Nguyệt cũng không dừng tay, ngược lại còn tấn công về phía Chúc Hạ Dương.
Mỗi một kiếm của cô ta vừa nhanh vừa chính xác, không hề nương tay.
Chúc Hạ Dương thấy vậy thì nhíu hai mày lại, trong tay lập tức xuất hiện một cây kiếm. Lần này ra ngoài thì chỉ mang theo một cây kiếm trảm ma này thôi.
"Cô gái, tôi và cô không oán không thù, tại sao lại phải chém giết lẫn nhau."
"Ghét một người còn cần lý do sao? Biết điều thì mau giao roi Trấn Tà ra, sau đó cút đi." Chúc Hạ Dương nhìn những dấu vết trên bức tượng, lại nghĩ đến dáng vẻ ban nãy của Bắc Minh Nguyệt, cũng không cảm thấy lạ.
Nhất định khi còn nhỏ cô gái này đã bị gì đó kích thích mới có thể còn nhỏ mà nhạy cảm như vậy, nhìn ai cũng không vừa mắt.
"Vậy phải xem cô có bản lĩnh giành roi trấn tà từ tay tôi hay không rồi." Nói xong thì Chúc Hạ Dương cầm Kiếm trảm ma chủ động ra tay, một luồng ánh sáng trắng bao phủ thân kiếm, khí lạnh chèn ép người.