Kiếm pháp mà trước đó Bắc Minh Nguyệt rót vào đầu mình, cô vẫn chưa có thời gian luyện tập, đang lo không có cơ hộ lấy ra dùng ấy chứ.
Đúng lúc trong tay Bắc Minh Nguyệt cũng đang cầm kiếm, vậy thử đấu một lần xem ai tốt hơn.
Mỗi chiêu của Chúc Hạ Dương, Bắc Minh Nguyệt đều có thể tránh né, nhưng mà nhìn có vẻ vẫn rất khó khăn.
Tranh đấu càng gay gắt, kiếm trảm ma có vẻ càng lạnh lẽo hơn.
Mỗi một lần xẹt qua người của Bắc Minh Nguyệt cũng khiến cơ thể cô ta cảm nhận được khí lạnh.
"Cô dùng kiếm pháp của gia tộc Bắc Minh."
Chúc Hạ Dương nhún người bay lên, ánh kiếm của kiếm trảm ma lướt qua một thân cây lớn, chỉ thấy một lớp lớn lá cây rơi từ trên cao xuống.
Mà lần này Bắc Minh Nguyệt không kịp né tránh, lúc thanh kiếm sắp đâm vào kia, Chúc Hạ Dương dùng tay dồn chưởng, lực chưởng mạnh mẽ dồn Bắc Minh Nguyệt liên tiếp lùi về phía sau.
Thấy Bắc Minh Nguyệt đã không chống đỡ được, Chúc Hạ Dương rút tay lại nhảy xuống đất, kiếm trảm ma trong tay biến thành một luồng sáng trắng biến mất.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Bắc Minh Nguyệt không thể tin được, cô ta từ lúc năm tuổi đã đến Trấn Khê cổ, theo bà cô ở thế gia trừ tà Bắc Minh học tập, chưa từng ngừng nghỉ học tập kiếm pháp trảm ma của gia tộc Bắc Minh.
Nhưng mà sao lúc này lại có thể bại dưới tay một cô gái bình thường.
Cô ta không thua, nhất định không thua.
"Học lén kiếm pháp của gia tộc Bắc Minh, lại còn cầm một thanh kiếm bắt chước như vậy trà trộn vào Trấn Khê Cổ, nhất định là có âm mưu gì khác."
"Âm mưu?"
Chúc Hạ Dương cười khẽ một tiếng, thật ra thì cô đúng là có tính toán khác.
Nhưng mà cái nồi học lén này cô sẽ không nhận.
"Tôi khuyên cô mau chóng giao roi Trấn Tà ra đây, không phải là đồ của cô thì mãi mãi không phải là của cô."
Cô gái này, cứ ba câu lại nhắc đến roi Trấn Tà.
Thích đến mức nào chứ?
Bắc Minh Nguyệt nói, đưa tay lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó nắm chặt đuôi kiếm xông lên thêm lần nữa.
Chúc Hạ Dương biết hiện giờ Bắc Minh Nguyệt đã không đủ thể lực, nếu mình muốn hành cô ta thêm cũng rất dễ.
Nhưng mà cô không hề có hứng thú với trận đấu này.
Vừa nãy nếu không phải Bắc Minh Nguyệt gây sự thì cô cũng đã không ra tay.
"Cô đi chết đi!"
"Dừng tay."
Lúc vô cùng nguy hiểm, chỉ nghe thấy một giọng nói già nua lại cực kỳ uy nghiêm vang lên, Vân Bà đang đứng cách đó không xa.
Bên cạnh còn có rất nhiều trừ tà sư của gia tộc Bắc Minh, ngay cả Trình Thư Dịch cũng ở đó.
Lão gia chủ nhanh chóng dẫn mọi người bước đến, không hề quan tâm Bắc Minh Nguyệt trước mà vội vàng hỏi thăm an ủi Chúc Hạ Dương.
"Cô gái, không bị thương chứ?"
"Không sao, vẫn nên hỏi thăm cô ta thì hơn."
Mình vẫn rất ổn, mà Bắc Minh Nguyệt thì thật sự bị thương.
Vân Bà xoay người nhìn Bắc Minh Nguyệt, trong lúc vẻ mặt của Bắc Minh Nguyệt đang ấm ức chuẩn bị mở miệng đã bị khiển trách: "Nguyệt nhi, sao con lại lỗ mãng như vậy, sao có thể vô lễ với khách như vậy?"
"Bà cô..."
Vẻ mặt Bắc Minh Nguyệt không thể tin nhìn bà lão trước mặt.
Bà cô của cô ta, gia chủ của gia tộc Bắc Minh chưa bao giờ nghiêm khắc răn dạy mình, lần đầu tiên lại vì đứa nhóc quê mùa không biết từ đâu chui ra này.
Bắc Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Chúc Hạ Dương, gương mặt ban đầu thanh xinh đẹp bây giờ trở nên dữ tợn, bộc lộ tất cả sự chán ghét với Chúc Hạ Dương.
"Cô gái, Nguyệt nhi còn quá nhỏ, không hiểu lễ nghĩa, xin đừng chê cười, bà lão này nhận lỗi với cô."
"Bà khách sáo rồi, gọi tôi là Hạ Dương là được rồi." Chúc Hạ Dương thản nhiên nói.
Vân Bà gật đầu, yên lặng một lúc sau đó nhìn Chúc Hạ Dương cười hỏi: "Hạ Dương, có thể tháo mắt kính xuống để tôi nhìn thử không?"
Chúc Hạ Dương hơi ngẩn ra, không trả lời.
Ở đây nhiều người như vậy, trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ tháo kính trước nhiều người như vậy, để lộ bộ phận mà cô không thích nhất.
Nên cô chắc chắn không thể đồng ý với yêu cầu này được.