“Cảm ơn.”
“Tiểu Hạ Dương còn nói cảm ơn với tôi nữa sao, mau ăn đi!”
Mạc Thần làm ra vẻ nghiêm túc nói.
Chúc Hạ Dương vừa ăn xong, bác sĩ đã tới, hai người vội vàng hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ lắc đầu.
“Chúc tiểu thư, ca phẫu thuật rất thành công, nhưng khi nào người bệnh có thể tỉnh lại thì hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức của người bệnh, hơn nữa người bệnh cũng có thể mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Tình trạng của người bệnh hơi kỳ lạ, hai người… nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Kỳ lạ như thế nào? Gì mà chuẩn bị tâm lý?”
Chúc Hạ Dương giật mình, vội vàng hỏi.
Bác sĩ khó xử lắc đầu:
“Tôi nói này bác sĩ, lúc trước cũng là các người bảo phải nhanh chóng phẫu thuật, bây giờ cũng là các người nói không thể tỉnh lại, các người có thể có chút đạo đức nghề nghiệp không hả?”
Nói xong Mạc Thần lập tức xông về hướng bác sĩ nhưng lại bị Chúc Hạ Dương ngăn lại.
“Được rồi, chúng tôi sẽ kiên nhẫn chờ, cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ rời đi, không đợi Mạc Thần mở miệng, Chúc Hạ Dương nói: “Mạc Thần, anh giúp tôi liên hệ với một y tá đi, tôi muốn vừa có người chăm sóc bà đồng thời vừa có thể mở cửa tiệm.”
Nếu bác sĩ đã nói như thế, vậy từ từ chờ bà nội tỉnh lại đi!
“Được.”
Mạc Thần nói xong, đang lúc Chúc Hạ Dương định mở miệng, anh ta lại bổ sung một câu: “Không cần cảm ơn!”
Khóe miệng Chúc Hạ Dương khẽ nhếch lên.
Sự xuất hiện của Mạc Thần như là một cứu tinh vậy trong thế giới của cô vậy, lần nào cũng có thể khiến cô cảm thấy ấm áp.
Buổi tối Mạc Thần đã giúp Chúc Hạ Dương liên hệ với một y tá, ngày hôm sau cửa tiệm số 47 lại có thể mở cửa buôn bán rồi.
Dù sao trừ cô ra thì trong tiệm cũng không ai có thể làm bánh ngọt.
“Ôi, hôm nay làm ăn không tồi nhỉ!”
Trong lúc Hiểu Uyển đang bận rộn, Mạc Thần lại bất thình lình xuất hiện.
“Trời ơi Mạc Thần, anh đến thật đúng lúc, giúp em thu dọn bàn số sáu đi.”
Có thể do hôm qua không mở cửa, hôm nay buôn bán đắt hàng hơn.
“Mau đến gói lại, em đi làm trà sữa cho khách!”
“Mạc Thần…”
Lần đầu tiên Mạc Thần cảm thấy nơi này thật đáng sợ.
Từ khi bước vào đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào!
“Bà cô à, anh đến tìm Tiểu Hạ Dương, không phải đến để làm cu li đâu!”
“Đừng sợ, lát nữa anh đến tìm chị Hạ đòi phúc lợi nhá.” Hiểu Uyển không có ý tốt nháy mắt với Mạc Thần.
Mạc Thần bĩu môi.
“Anh cũng không dám đòi phúc lợi gì, nhưng mà em nói xem, Tiểu Hạ Dương cũng thật sự rất giỏi nhỉ, một mình mà làm được nhiều bánh ngọt như vậy, màu sắc hương vị đủ cả, làm sao mà kịp được vậy, còn hề không thuê phụ bếp nào.”
“Đúng đấy, ngay cả em cũng muốn mời một người đến giúp em.” Hiểu Uyển tỏ vẻ nản lòng.
Tới giữa trưa, sau khi ba người ăn cơm trưa xong thì thấy Chúc Hạ Dương cầm theo một tờ giấy đi từ trong phòng nghỉ ra.
“Chị Hạ, đó là cái gì?” Hạ Uyển vừa lau chén vừa hỏi.
“Thông báo tuyển dụng, chị thấy một mình Hiểu Uyển cũng quá vất vả, chị sẽ tuyển thêm hai người, đúng lúc đôi khi chị cũng cần người giúp đỡ.”
“Tôi sẽ giúp cậu.”
Chúc Hạ Dương vừa dứt lời, Mạc Thần lập tức đứng lên tự đề cử.
Nhưng Chúc Hạ Dương không để ý tới, đi ra ngoài cửa tiệm dán thông báo lên.
Buổi tối sau khi làm việc xong, Chúc Hạ Dương đọc sách một chút rồi đi ngủ.
Cô nằm mơ.
Cô và một người đang đi picnic, nhưng lại không thấy rõ vẻ mặt của người đó, bỗng nhiên cô muốn đi WC nên đã đi một mình chạy đi.
Khó khăn lắm mới tìm được WC, đang chuẩn bị giải quyết thì lại giật mình tỉnh dậy.
Lúc này cô mới phản ứng lại, may mà tỉnh giấc, không thì cô đã tè dầm rồi!
Chẳng phải sẽ là một trò cười sao!
Nghĩ vậy cô vội vàng phóng vào nhà vệ sinh.
Giải quyết xong thật sự rất thoải mái, vừa trở lại phòng ngủ nằm xuống, lại thấy giống như đang đè lên một thứ gì đó!
Cô vội vàng bật đèn lên, nơm nớp lo sợ đi đến bên giường.
Cô dùng hết can đảm xốc chăn bông lên.
Nhìn kĩ lại thì ra là một người đàn ông!