Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142: Dùng Kiệu Tám Người Khiêng Đến Mời

Chương 142: Dùng kiệu tám người khiêng đến mời




Trên ngôi nhà cao tầng bên cạnh quạ đen đậu thành hàng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu rất nhỏ kèm theo tiếng gió lạnh.

Chúc Hạ Dương dùng quần áo che kín người, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Rõ ràng vừa mới qua giờ mùi nhưng xung quanh lại mờ mịt, Chúc Hạ Dương nhìn qua kính râm thì càng u ám hơn.

"Là người nhà Bắc Minh."

Có người đột nhiên hô lên, những con quạ trên lầu đồng loạt kêu lên, vẫy đạp vỗ cánh bay trong không khí mù mịt.

Chúc Hạ Dương đưa mắt nhìn thân thể dưới đất, quần áo trên người bị xé nát mặc trên người, một tay chỉ còn lại khớp xương, phía trên còn dính thịt vụn chưa được gặm sạch sẽ. Màu đỏ tươi của máu nổi bật trên xương trắng lạnh lẽo.

Gương mặt của thu thể đã bị xé sạch sẽ, da mặt không cánh mà bay chỉ còn lại một màu đỏ tươi. Máu đỏ rỉ ra đã khô cạn. Nhìn vẻ ngoài có vẻ là một người phụ nữ.

"Dẫn chúng tôi đi gặp trưởng trấn đi." Diên Hi lạnh nhạt nói.

Mấy người đàn ông nhìn nhau, sau đó một người đàn ông khóe miệng có nốt ruồi đen nói: "Người nhà Bắc Minh đến làm gì, đại sư mà trưởng trấn mời đến đang làm phép."

"Đại sư?"

Diên Hi cười lạnh nói: "Theo tôi biết thì đại sư mà các người mời đến đã chết không ít nhỉ."

Mấy người đàn ông biến sắc, có vẻ như sự giả vờ đã bị nhìn thấu khiến sự thật bày trước mắt. Ngay cả sự thoải mái của mình cũng bị mất.

"Lần này là đại sư Linh Vũ Quan, không giống trước đây, hay là các người về đi."

Linh Vũ Quan, hình như đã nghe ở đâu rồi.

"Đúng vậy, nghe nói gia tộc Bắc Minh nhà các người không sạch sẽ, vì danh dự mà lừa dối mọi người, đáng đời lúc này khó khăn như vậy." Một người đàn ông trung niên khác nói, vẻ mặt vô cùng hèn mọn.

Bàn tay nắm kiếm của Diên Hi tăng thêm lực, đốt ngón tay trắng bệch. Nhìn dáng vẻ này của Diên Hi, xem ra đây chính là nhược điểm trí mạng của gia tộc Bắc Minh. Như là một cây gai đâm vào thịt, vừa đụng nhẹ vào thì đã đau đớn không chịu được.

"Mấy ông chú này, chúng tôi nghe nói các người gặp chuyện đã lâu rồi, thật sự không chịu được nên mới muốn đến giúp các người một tay, các người đã không tin chúng tôi thì chúng tôi cũng không cần phải mạo hiểm nữa." Chúc Hạ Dương lắc đầu nói, tỏ vẻ rất may mắn. Sau đó lập tức tỏ vẻ thương xót.

"Nhưng mà nếu như bỏ qua lần này, lần sau cho dù các người dùng kiệu lớn tám người khiêng đến mời thì gia tộc Bắc Minh cũng sẽ không đến nữa." Nói xong Chúc Hạ Dương xoay người:

"Chị Dư Hi, chúng ta đi thôi."

"Đợi một chút." Người đàn ông nốt ruồi đen lập tức ngăn lại, sau đó nói nhỏ với người bên cạnh: "Có nên nói với trưởng trấn không, để xem ông ấy quyết định thế nào?"

"Chuyện này..."

"Chúng tôi không có nhiều thời gian, sao không dẫn chúng tôi đi luôn?"

Rõ ràng mấy người đàn ông này có vẻ rất khó xử, nhưng mà thấy ba người Chúc Hạ Dương có ý định xoay người bỏ đi thì người đàn ông có nốt ruồi đen lại gọi lại, hấp tấp dẫn bọn họ đi về phía trước.

Mấy người còn lại vẫn ở lại chỗ cũ, dọn dẹp thi thể trên đất.

"Ở đây đã thành ra như vậy mà các người vẫn không đi, tố chất tâm lý cũng rất tốt đấy nhỉ."

Trên mặt Trình Thư Dịch hiện lên ý cười, giọng nói có vẻ châm chọc. Nhưng mà trong mắt của anh ta lại hiện lên sự sâu xa khiến người ta có vẻ khó hiểu.

Người đàn ông nốt ruồi đen than thở một tiếng, giọng nói khàn khàn uể oải ủ rũ:

"Chúng tôi cũng muốn đi nhưng mà đi đâu được chứ? Rất nhiều thanh niên trẻ đã đi rồi, chỉ để lại những người già cả chúng tôi."

Ban nãy chỉ nhìn thấy mười mấy người già yếu thì Chúc Hạ Dương đã đoán được. Nhìn cảnh tượng thê lương này Chúc Hạ Dương không khỏi cảm thấy những người này thật đáng thương.

Bình Luận (0)
Comment