Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 141 - Chương 141: Trấn Nhỏ Âm U

Chương 141: Trấn nhỏ âm u




Buổi chiều Chúc Hạ Dương đi theo Diên Hi xuất phát, Trình Thư Dịch cũng hấp tấp đi theo.

Mặc dù không biết rốt cuộc chuyến đi này là thế nào nhưng mà Chúc Hạ Dương cũng bảo Diên Hi chuẩn bị giúp mình một số lượng lớn đạo cụ và pháp khí.

Sáng sớm lúc gọi điện cho Mạc Thần cũng là trạng thái tắt máy, cô thật sự rất lo lắng.

Nhưng mà đã đến nơi này rồi, hơn nữa còn chắc chắn là thật sự có tinh châu, bây giờ quay về thì cũng không được.

Nên Chúc Hạ Dương chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong tất cả mọi chuyện, lấy được tinh châu sau đó quay về thành phố Thanh Phong.

Ba người ngồi trên thuyền nhỏ, phong cảnh dọc theo hai bờ sông trên đường đi rất tuyệt.

Nơi này non xanh nước biếc, cứ như là bức tranh được ra sức điểm tô vậy.

Theo sông nhỏ ra khỏi thị trấn cổ, phía trước trở nên rộng rãi, hai bên bờ sông là rừng cây um tùm rậm rạp, đi về phía trước thêm ba mươi phút thì dừng lại bên cạnh một con đường nhỏ.

Xuống thuyền, Chúc Hạ Dương và Trình Thư Dịch đi theo sau Diên Hi.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Thôn dân ở Trấn Khê Cổ hầu như đều là dân bản địa, nhưng mà vì bây giờ có rất nhiều người không tin vào ma quỷ nên ít nhiều đều kiêng kỵ chỗ này. Chúng tôi cũng không dễ gì nhúng tay vào chuyện của người khác, hôm nay chúng ta sẽ đến trấn La Gia bên cạnh."

Không phải là không nhúng tay sao?

Chẳng lẽ là có người mời đi?

"Gần đây trấn La Gia gặp chuyện khó giải quyết, trưởng trấn mời rất nhiều thuật sĩ nhưng mà đều trở thành thức ăn của quỷ mà thôi."

"Không phải các người là trừ tà sư sao, tại sao không tìm các người chứ?"

Trấn bên cạnh có một thế gia trừ tà, trưởng trấn này não làm bằng sành à?

Vẻ mặt của Diên Hi vẫn bình tĩnh như trước, tiếp tục nói: "Mắt chó xem thường người khác, chỉ vì danh khí của gia tộc Bắc Minh đã không còn như xưa, hơn nữa còn bị tổn thất nặng nề trong trận chiến vạn năm trước khiến gia tộc Bắc Minh trở thành trò cười của người đời, nên là thà tìm những tên giang hồ bịp bợm.

Nghe thấy lời Diên Hi nói, trong lòng Chúc Hạ Dương thổn thức.

Đúng là vô cùng ngu ngốc mà.

Gia tộc Bắc Minh này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà lại xuống dốc đến mức này.

Trong lúc nói chuyện ba người đã đến trấn bên.

Từng nhà đều đóng chặt cửa phòng, không thấy một bóng người, trong không khí mờ nhạt tràn ngập một mùi giấy cháy.

Gió lạnh thổi qua bức tường dán kín bùa vàng, cuộn xoáy trên không trung.

Trên mặt đất là bùa vàng và vàng mã chưa đốt hết bị gió cuốn đi tạo thành một vòng lốc xoáy.

"Đây là chỗ của người ở sao?"

Chúc Hạ Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, trấn nhỏ này nhìn không khác gì một khu bỏ hoang cả.

Vậy là những người ở đây đều đã trốn đi rồi sao?

"Chúng ta đến nhà trấn trưởng."

Đi theo sau Diên Hi, thỉnh thoảng đánh giá xung quanh, mỗi một trận gió thổi qua đều mang thei một mùi tanh tưởi.

Mỗi đợt thổi qua đều như đang cố ý khiêu khích vậy.

May mắn là khẩu trang là vật bất ly thân của cô, ít nhất cũng có thể cản được một ít.

Mà Trình Thư Dịch và Diên Hi lại không có trang bị "tốt" như vậy.

Quan sát hai người một cách kỹ càng, Chúc Hạ Dương không hiểu hỏi: "Hai người không ngửi được mùi hôi này sao?"

"Từ nhỏ tôi đã luyện tập hơi thở, có thể nhịn được một chút."

Mà Trình Thư Dịch thì lạnh lùng nói: "Tôi bị cảm, nghẹt mũi."

Bị cảm từ lúc nào chứ?

Chẳng lẽ là do lúc cởi áo khoác cho mình mặc sao?

Nếu vậy thì Chúc Hạ Dương cảm thấy mình phải bồi thường cho anh ta thật tốt.

Cách đó không xa mấy người đàn ông vạm vỡ đang kéo gì đó trên mặt đất, sau khi đến gần Chúc Hạ Dương mới nhìn rõ, trên mặt đất là thi thể máu chảy đầm đìa rất kinh khủng.

Bình Luận (0)
Comment