Lời của Lý Bàn Tử càng nói càng khó nghe, Chúc Hạ Dương cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Diên Hi nói là họ sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác, đơn giản là chỉ tự chuốc lấy nhục thôi. Không có ai quan tâm năng lực của gia tộc Bắc Minh thế nào, họ chỉ bọn họ chỉ nhớ sự việc kia, chỉ biết bọn họ không còn uy phong ngày xưa.
Diên Hi thật sự không nhịn được, trên gương mặt nhỏ hiện lên vẻ tức giận, cầm kiếm chuẩn bị tiến lên nhưng lại bị Chúc Hạ Dương ngăn lại.
Cô cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu cách kính râm nhìn thẳng Lý Bàn Tử, lạnh lùng nói: "Số tiền này của Lý trưởng trấn không phải là vơ vét mà có sao? Hơn nữa chúng tôi cũng không định lấy tiền, chỉ muốn cá cược."
"Cô cảm thấy ông đây có tâm trạng cá cược với cô sao? Nếu không phải bây giờ làm thế nào cũng không có hứng thì ông đây..." Thấy Trình Thư Dịch lại một lần nữa siết chặt nắm đấm, Lý Bàn Tử lập tức nắm lấy áo đạo của Trương Thiên Sư để ông ta cản phía trước, nụ cười dâm đãng trên mặt ban nãy cũng đã biến thành sự hoảng sợ.
Lời đến khóe miệng cũng không dám nói ra.
"Quản cho tốt miệng chó của ông, nói sai một câu thôi sẽ khiến ông chết không rõ lý do."
Trên gương mặt đẹp trai của Trình Thư Dịch hiện lên sự lạnh lùng, đưa lưng về phía Chúc Hạ Dương, sát ý lạnh như băng trong mắt khiến Trương Tiên Sư và Lý Bàn Tử rùng mình.
Lúc xoay người lại thì lại là dáng vẻ lạnh nhạt ban đầu.
Bỗng nhiên gió lạnh kéo đến, một tiếng khóc thê thảm xa xa truyền đến.
Bầu không khí sợ hãi là thứ mà những người đã chịu đủ khổ cực trong những ngày qua quá quen đến mức không thể quen hơn được.
"Ha ha ha..." Một tiếng cười âm hiểm vang lên, thần kinh của tất cả mọi người ở đây đều căng thẳng, tất cả đều chạy trốn.
"Trương thiên sư, mau thu phục con quái vật này." Lý Bàn Tử bưng mũi, vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng nói với đạo sĩ kia.
Mà vẻ mặt của Trương thiên sư lại cứng đờ, bàn tay cầm kiếm gỗ đào run rẩy.
Đột nhiên một con rắn khổng lồ bay vút lên không trung, trong miệng còn ngậm một người, chất lỏng sền sệt dính đầy toàn thân, toàn bộ da dẻ đều thối rữa không chịu nổi.
Giống như đã tiêu hóa trong bụng con rắn khổng lồ sau đó được nhả ra.
Con rắn khổng lồ tiếp tục cười lạnh lẽo, người trong miệng nó rơi thẳng xuống đất phát ra tiếng động lớn.
Rơi xuống đất ... vô cùng thê thảm!
Lúc nhả người ra khỏi miệng, con rắn cũng hóa thành hình người, sau đó thân thể không ngừng vặn vẹo biến thành hình dáng một cô gái.
Trên người trần như nhộng, dịch nhờn tanh hôi bao phủ khắp người.
Vẻ mặt Trình Thư Dịch không thay đổi, có vẻ anh ta hiểu rất rõ bản thân muốn gì, cũng có thể khống chế bản thân mình.
Hoặc là anh ta đã nhìn mãi thành quen, không hề có cảm xúc hay là hứng thú gì với sự mê hoặc trước mắt.
Mà Trương Tiên Sư nhìn thân thể kiêu ngạo của xà yêu, trên mặt rõ ràng là có vẻ vui mừng, sau đó lại chần chừ, hai cảm xúc đan xen nhau.
"Trương Thiên Sư của ông hình như bị mê hoặc rồi."
Chúc Hạ Dương vừa nói xong thì thấy Lý Bàn Tử nghiêng ngả chạy vào phòng.
Không có thời gian quan tâm đến bọn họ, Chúc Hạ Dương nhìn xà yêu vẫn đang đứng đó khoe khoang dáng người của mình.
Đúng vậy, là khoe khoang. Vóc người rất đẹp đấy.
"Xà yêu đó là âm vật."
Nghe Diên Hi nói, Chúc Hạ Dương gật đầu, sau đó nói với Trình Thư Dịch ở sau lưng mình: "Anh tránh sang một bên, bảo vệ bản thân cho tốt."
Trình Thư Dịch cười cười, lại vô cùng dịu dàng nói: "Được, để em bảo vệ tôi một lần."
Thấy Chúc Hạ Dương kéo mình ra sau lưng, ánh mắt của Trình Thư Dịch lại có vẻ rất thản nhiên.
Có một sự hưởng thụ thản nhiên.
Có vẻ đạo hạnh của xà yêu này không thấp, nhưng mà không phải lúc còn sống tu luyện thành hình mà là sau khi chết tụ âm thành.
Xà yêu uốn éo trước mặt mọi người, thấy dáng vẻ ngày càng hãm sâu của Trương thiên sư thì biết chắc chắn ông ta không nhìn thấy vết máu trên miệng của xà yêu.
Gương mặt đó rõ ràng là được lấy từ một thi thể phụ nữ dán lên. Có lẽ là bị những lời trước đó của Lý Bàn Tử kích thích, Diên Hi không nhịn được nâng kiếm xông lên.