Chúc Hạ Dương muốn xem thử rốt cuộc trừ tà sư của gia tộc Bắc Minh là thế nào bèn đứng một bên quan sát, cửa sau bỗng nhiên được đẩy ra.
Lý Bàn Tử đi từ trong nhà ra, vác túi lớn túi nhỏ, thậm chí ngay cả vali cũng sắp bục ra, khóa còn không kéo vào được hết.
Để lộ ra loáng thoáng màu đỏ.
Chúc Hạ Dương ngạc nhiên, trong những túi này tất cả đều là tiền sao? Cầm theo nhiều tiền mặt bên người như vậy, thiếu cảm giác an toàn đến mức nào chứ?
Nhìn ánh mắt của Chúc Hạ Dương, vội vàng đi qua bên cạnh rời đi, cứ như rất sợ có ai đó sẽ cướp của ông ta vậy.
"Gia tộc Bắc Minh các người cũng đến góp vui, các người tự chơi trước đi."
Lý Bàn Tử nói, vác nhiều túi như vậy nhưng lại có vẻ không hề nặng nề gì cả.
Mà bên kia Diên Hi và xà yêu không biết đã bay lên cao từ lúc nào, thấy cô ta sử dụng kiếm pháp của gia tộc Bắc Minh còn thành thạo hơn cả mình, xà yêu kia lại vẫn tránh né như thường.
Như vậy xem ra Diên Hi lớn tuổi hơn Bắc Minh Nguyệt, cũng trầm ổn hơn, đồng thời thuật trừ tà cũng tốt hơn, nếu như muốn chọn thánh nữ thì đáng lẽ ra nên chọn cô ta chứ.
Lẽ nào chỉ vì Bắc Minh Nguyệt gọi gia chủ một tiếng bà cô sao?
Đường kiếm của Diên Hi lại bị xà yêu tránh được, đâm vào vách tường bên cạnh tạo ra một vết cắt rất sâu.
Súc sinh này, sau khi chết lại còn biến thành yêu, sát hại nhiều người vô tội như vậy.
Cô không muốn tốn thêm thời gian, nhanh chóng xử lý súc sinh này sau đó quay về tìm gia chủ gia tộc Bắc Minh lấy tinh châu.
Chúc Hạ Dương cầm trường kiếm bay lên, ánh kiếm sắc lạnh của kiếm Trảm Ma đến gần khiên xà yêu chủ động lùi về phía sau.
"Kiếm Trảm Ma, xem ra gia tộc Bắc Minh lại muốn tái xuất, lại muốn chịu kết cục bi thảm sao?"
"Nghe mày nói bóng gió như vậy, mày cũng biết chuyện của gia tộc Bắc Minh trước đó sao?" Chúc Hạ Dương nhất định phải xử lý được xà yêu kia, nhưng mà nếu có thể biết được chút chuyện thì càng không thể tốt hơn.
"Ha ha ha, người đời đều biết gia tộc Bắc Minh là một trò cười."
Xà yêu vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi đỏ thắm, sau đó vặn vẹo eo, một chiếc đuôi lớn thò ra sau lưng.
Trò cười? Nếu mình đã gọi Bắc Minh Nghiễn một tiêng sư phụ thì mình cũng đã là người của gia tộc Bắc Minh, lời lẽ châm chọc như vậy sao có thể tha thứ được? Còn Lý Bàn Tử kia nữa, nhất định phải cho gã biết được sự lợi hại của gia tộc Bắc Minh!
Nhắc tào tháo tào tháo đến, trong đêm đen sương mù dày đặc, Lý Bàn Tử khóc lóc chạy về.
Trên lưng chỉ còn lại một túi vải đen lủng một lỗ, trong lúc hốt hoảng chạy về thì tiền không ngừng bay ra.
"Á, cứu tôi, cứu tôi..." Phía sau gã có vô số rắn nhỏ đuổi theo khiến gã lại sợ đến mức quay lại phía sau Trương Thiên Sư, nắm lấy quần áo của ông ta kêu gào.
Mà hai mắt của Trương Thiên Sư bỗng đờ đẫn, ngơ ngác nhìn phía trước, cả người đờ ra đi về phía trước.
Xà yêu bay xuống, dùng đuôi rắn quấn lấy ông ta, đang định bỏ vào miệng, Chúc Hạ Dương lấy phi tiêu trong túi ra phóng qua, phi tiêu sắc bén đâm vào đuôi xà yêu khiến nó đau đến mức gào thét.
Lý Bàn Tử thấy thế, lại thấy bầy rắn cách mình ngày càng gần, sợ đến nỗi vội vàng ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất.
Run lẩy bẩy.
Thấy rắn leo lên người mình, trợn mượt lại lạnh lẽo. Đột nhiên gã có cảm giác như con rắn bị một sức mạnh nào đó kéo ra, vừa mở mắt xem, hóa ra Diên Hi đang đứng cạnh ông ta, vung kiếm không ngừng chém vào bầy rắn.
Sau đó dùng một nắm chu sa hùng hoàng vung thành vòng tròn, tất cả những con rắn đụng vào đều lăn ra, không ngừng phát ra tiếng xì xèo.
"Cảm ơn tiên cô, cảm ơn tiên cô." Lý Bàn Tử quỳ rạp trên mặt đất trực tiếp dập đầu "bịch bịch" rất vang dội.
Xà yêu nhìn Trương thiên sư đang bị quấn lấy, lại nhìn Chúc Hạ Dương, há miệng để lộ hàm răng nanh đầy nọc độc.
"Mày đã nôn nóng muốn bị tao nuốt chửng thì tao sẽ giúp mày được như ý." Trong lúc nói chỉ thấy xà yêu quăng Trương thiên sư ra, biến thành một con rắn lao về phía Chúc Hạ Dương.