Thân thể Trương thiên sư va mạnh xuống đất, bỗng nhiên lấy lại tinh thần nhìn con rắn bay vút trên trời, sợ đến mức liên tục dùng mông lùi về sau.
Con rắn khổng lồ vẫy đuôi một cái, căn nhà lầu bên cạnh Chúc Hạ Dương theo đó sụp xuống, con rắn bay qua trước mặt Trương Thiên Sư, sau đó văng ra ngã xuống.
Cũng không biết đã chết chưa.
Chúc Hạ Dương thả người nhảy xuống, trong tay cầm một chai máu chó mực, xà yêu kia lại vọt đến một lần nữa.
"Mày cho rằng chỉ một chai máu chó mực có thể làm gì được tao?" Mà Chúc Hạ Dương lại không nói gì, vẻ mặt ung dung lượn qua lại như đang vui đùa vậy, bay tới bay lui trong không trung.
Sau đó chẳng biết từ bao giờ trên tay Chúc Hạ Dương đã có thêm một bình nhỏ, lúc sượt qua người xà yêu đã lặng lẽ đổ vào người nó.
Tiếng "Xèo xèo xèo" theo khói đen bốc lên như thịt nướng, nhưng mùi lại vô cùng tanh tưởi không gì sánh bằng.
Xà yêu đau đớn mất thăng bằng, thân thể khổng lồ vùng vẫy loạn xạ xung quanh, căn nhà tầng sập xuống thành từng mảng.
"Mọi người tránh xa một chút." Nói xong Chúc Hạ Dương nâng kiếm lên, khó khăn lắm mới đứng vững trên đầu xà yêu, giơ kiếm lên đang định đâm xuống lại bị đuôi rắn quét rơi xuống mặt đất.
Lúc cô trượt xuống trượt trên mặt đất khá dài, mượn lực của kiếm Trảm Ma mới dừng lại được.
Chúc Hạ Dương cảm thấy rất đau.
Những khớp xương đau đớn như nứt ra.
Kính râm vỡ nát, gò má phải cũng hiện lên một vết máu.
Cô bỗng cảm thấy trong cơ thể đột nhiên có một sức mạnh to lớn len lỏi tràn đầy trong mỗi tế bào.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực: "Tao muốn mày chết."
Giọng Chúc Hạ Dương càng trầm lạnh hơn, giọng nói kéo dài khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo.
Trong nháy mắt đã thấy Chúc Hạ Dương vèo một cái xuất hiện trước mặt xà yêu, trong lúc xà yêu đang mơ màng thì kiếm Trảm Ma đã mạnh mẽ đâm xuống.
"Xẹt..." Một chất lỏng màu xanh lục phun ra từ cổ, đầu rắn rơi xuống đất tách rời thành hai nửa.
Phần óc màu xanh lá cây bắn tung tóe đầy đất.
Để lại thân rắn vẫn còn đang phun chất lỏng trên không trung, chỉ thấy Chúc Hạ Dương không hề lưỡng lự nâng kiếm lên, con rắn biến thành từng đoạn rơi xuống đất.
Chúc Hạ Dương ngẩn người, mình mạnh như vậy từ lúc nào? Đa nhân cách sao? Trong lúc Chúc Hạ Dương đang nghi ngờ thì thấy thân thể của mình như không thể khống chế được lao về phía Trương thiên sư.
Trương thiên sư cứng đờ bò từ dưới đất dậy, mở hai mắt ra, trong mắt là một đôi mắt rắn.
"Vẫn chưa từ bỏ, không biết tự lượng sức mình!" Chân mày của Chúc Hạ Dương nhíu lại, lấy một tấm bùa màu vàng ra nhìn thử, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ.
Sau đó lại có vẻ rất sâu xa dán lá bùa lên kiếm Trảm Ma, đâm về phía Trương Thiên Sư.
Thấy đôi mắt Chúc Hạ Dương đỏ như máu, còn bỗng có sức mạnh to lớn như vậy, có vẻ như Diên Hi đã hiểu được suy nghĩ của gia chủ.
Trương thiên sư nhếch môi, đầu lưỡi không ngừng thò ra bên ngoài, còn phát ra tiếng kêu khiến người khác sợ hãi, thấy Chúc Hạ Dương đang ép đến gần, hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Chúc Hạ Dương bay lên, kiếm trong tay trực tiếp đâm lủng bụng của Trương thiên sư, ông ta ngã trên mặt đất.
Mình biết khinh công từ lúc nào chứ? Không đúng. Mình không biết khinh công.
Thân xác này lúc này không do mình điều khiển. Cô cảm giác như mình đang bị nhốt lại một chỗ trống rỗng, ở một nơi chỉ có một mình.
Lẽ nào đã bị nhập sao?
"Hạ Dương, giết chết ông ta và con rắn đi." Diên Hi thấy Trương thiên sư nã xuống bèn vội vàng tiến lên.
Là một trừ tà sư, trừ tà đuổi ma là điều đúng nhưng mà không thể giết người được.
Chúc Hạ Dương quay sang chỗ khác, vẻ mặt bình tĩnh nở nụ cười.
Quyến rũ lại thanh cao.
"Kiếm trảm ma chỉ trừ ma quỷ không giết người, không biết sao?" Chúc Hạ Dương nói xong thì bàn tay nhẹ nhàng cử động, thanh kiếm đang đâm trên người Trương Thiên Sư bay vèo vào tay.