Chúc Hạ Dương lúc này và Chúc Hạ Dương ngày thường hoàn toàn như hai người khác nhau, sự lạnh lẽo trên người cô khiến người khác chùn bước.
Dù chỉ là một ánh mắt cũng khiến người ta sợ hãi như rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Á..." Một thân thể vô cùng thối nát, đã không còn da, có thể thấy rất nhiều chỗ lòi ra xương trắng chui ra khỏi người Trương thiên sư, miệng phát ra tiếng rên rỉ thê thảm.
"Tao không cam lòng, tất cả đều là thứ chết tiệt, đều đáng chết..." Con rắn này rõ ràng đã bị chặt đứt thành vô số đoạn nhưng lúc này lại vô cùng lành lặn khiến Chúc Hạ Dương giật mình.
"Thằng ngốc Lý Như Phong này, đều là đồ ngu!" Thân thể của xà yêu từ từ biến mất biến thành từng hạt tro bụi.
Vừa rồi nó nhắc đến Lý Như Phong? Lẽ nào kẻ đứng sau tên Lý Như Phong sát hại những nữ sinh kia chính là xà yêu này? Trên mặt đất chỉ sót lại một đống xương rắn, bầu trời lập tức sáng tỏ.
Không nhiều nhà bị phá hủy nhưng mà xung quanh lại có vẻ vô cùng tiêu điều.
Trình Thư Dịch đi về phía Chúc Hạ Dương, đưa tay ra nhưng bị cản lại.
"Tôi cảnh cáo anh, đừng chạm vào tôi." Trình Thư Dịch hơi ngạc nhiên, sửa lại quần áo của mình.
"Được."
Trương thiên sư trên mặt đất giật giật người, mở hai mắt ra, tất cả các hình ảnh ban nãy hiện lên trước mắt ông ta.
"Lý Như Phong, xà yêu kia vừa nói Lý Như Phong."
Lý Bàn Tử không ngừng lẩm bẩm, trong tiếng lẩm bẩm rất nhỏ đan xen sự kinh ngạc.
Chúc Hạ Dương thấy Lý Bàn Tử nhắc đến Lý Như Phong, lẽ nào bọn họ quen biết nhau?
"Ông biết Lý Như Phong?" Chúc Hạ Dương cảm giác như mình chưa hề nói ra miệng nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của mình.
Người nhập vào mình này còn có thể hiểu được suy nghĩ của mình sao?
"Lý Như Phong là anh trai của tôi, từ nhỏ anh ta đã thích nghiên cứu về ác linh quỷ tà, không biết đã học được ở đâu những thuật bất chính khiến mọi người không được yên ổn, mọi người đều nói anh ta lòng dạ bất chính nên đã đuổi ông ta ra khỏi Trấn La gia.
Nhắc đến Lý Như Phong, trên mặt của Lý Bàn Tử rõ ràng hiện lên vẻ sợ hãi, có vẻ như đang nhìn thấy cậu bé lập dị khiến người ta sợ hãi kia.
"Lý Như Phong chết rồi, rất có thể là do xà yêu kia làm."
"Chết sao? Chết hay lắm, ha ha ha..." Lý Bàn Tử trừng lớn hai mắt, cười vô cùng hung ác.
Vẻ mặt gã lại bỗng trở nên đau đớn, còn có một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
"Vậy mà lại chết..."
Lý Như Phong đã sớm rời khỏi trấn La Gia, hơn nữa từ khi còn nhỏ đã khiến gã hoảng sợ, nhưng mà khi nghe tin người anh trai này mất đi thì vẫn đau lòng.
Có lẽ đây chính là tình anh em, tuy vô hình nhưng lại cực kỳ thân thiết.
Nghĩ đến việc Trương thiên sư đã lừa của mình nhiều tiền như vậy, tên béo dùng tay lau nước mắt, nhìn về phía mặt đất ban nãy Trương thiên sư nằm, lúc này chỗ đó lại không hề có một bóng người.
"Lại đây cho tôi." Nghe vậy ba người nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Diên Hi đang nắm lấy áo của Trương thiên sư kéo tới.
Người này cũng rất ghê gớm, yên lặng âm thầm chạy được xa như vậy.
"Bà cô à, cầu xin mọi người tha cho tôi đi, từ nay về sau tôi không dám... giả danh lừa bịp nữa."
"Dám lừa tiền của tao, còn dám khiến tao suýt chút nữa mất mạng, ông đấy đánh chết mày, còn dám tự nhận là Trương thiên sư"
Trương thiên sư thấy thế thì vội vàng dùng hai tay ôm đầu, la lớn: "Tôi chính là Trương Thiên Sư, tôi là Trương Thiên Sư."
"Còn dám khoác loác."
"Tôi tên là Trương Thiên Sư..."
Lấy chứng minh của ông ta ra xem thư, đúng thật là có viết ba chữ Trương Thiên Sư lớn.
Lý Bàn Tử giống như một quả bóng tức giận, đặt mông ngồi xuống bậc thang.
Trong trấn trống rỗng, tiền cũng đã mất, nhất thời trong lòng cảm thấy trống trải.