Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 148 - Chương 148: Cô Dạy Rất Đúng

Chương 148: Cô dạy rất đúng




Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn về phía Trình Thư Dịch, đôi mắt màu đỏ chớp mắt biến thành màu trắng, thuận thế ngã xuống.

Diên Hi vốn tưởng rằng Trình Thư Dịch sẽ đỡ được Chúc Hạ Dương nhưng không ngờ anh ta lại đứng ở bên cạnh nhìn cô gái nhỏ bé ngã trên mặt đất.

"Em nói tôi đừng chạm vào em."

Dư Hi toát mồ hôi.

Lúc Chúc Hạ Dương tỉnh lại thì đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhìn khuỷu tay và đầu gối bị trầy da, trong lòng rất phiền muộn.

"Hạ Dương, cô không sao chứ?"

"Ban nãy mắt của cô màu đỏ."

"Màu đỏ sao?" Chúc Hạ Dương nhíu mày, vô cùng nghi ngờ.

Xem ra đúng là mình thật sự bị nhập.

"Cô không biết sao?" Diên Hi lấy ra một cái khăn tay lau vết thương cho Chúc Hạ Dương, vừa lau vừa nói.

Chúc Hạ Dương lắc đầu, nhận lấy khăn tay từ tay Diên Hi.

"Vừa rồi tôi có ý thức nhưng mà cơ thể lại bị khống chế."

"Chỉ lần này vị vậy sao?"

"Đây là lần thứ hai."

Đúng vậy, trước đó ở nghĩa địa Tây Sơn đã xảy ra một lần.

Sức mạnh này bỗng nhiên quay lại, còn lần sau mạnh mẽ hơn lần trước.

Trình Thư Dịch nhìn hai người trước mặt, một người hỏi một người trả lời cứ như là đang phỏng vấn vậy.

"Tiên cô, thả tôi ra đi, tôi nhất định sẽ rửa tay gác kiếm."

Chúc Hạ Dương và Diên Hi đều không để ý đến Trương Thiên Sư mà lại nhìn Lý Bàn Tử bên cạnh.

"Lý trưởng trấn, trừ tà sư gia tộc Bắc Minh chúng tôi..."

"Lợi hại lợi hại, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, sớm biết vậy đã mời mọi người đến rồi, cũng sẽ không khiến nhiều người chết thảm như vậy, đều là lỗi của tôi."

Lý Bàn Tử chỉ vào phần mũi và trán sưng đỏ của mình, nhìn dáng vẻ lại có hơi đáng yêu.

"Đợi hôm sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, tôi nhất định sẽ dẫn mọi người đến cửa nói cảm ơn."

Vẻ mặt Diên Hi kiêu căng, xoay người nhìn Chúc Hạ Dương.

"Tên lừa đảo này thì phải làm sao?"

"Cứ để bọn họ xử lý đi, chúng ta đã làm xong chuyện đúng không, xong rồi thì về thôi."

Chúc Hạ Dương có vẻ rất gấp gáp, chỉ ước gì có thể chắp cánh lập tức bay về.

Cô phải nhanh chóng lấy được tinh châu, quay về tìm Dạ Minh và Mạc Thần.

"Còn nữa, Lý Bàn Tử Tử."

"Ông gọi tôi là gì?"

Lý Bàn Tử Tử hoảng hốt kêu lên, nghĩ đến dáng vẻ ban nãy của mình, lập tức hoảng sợ.

"Haizz, ngài muốn nói gì?"

Chúc Hạ Dương nhìn gã một lượt, sau đó nói: "Lần sau đừng có mà mắt chó xem thường người khác, nói chuyện phải chú ý một chút, đừng làm tên đàn ông vũ nhục phụ nữ."

Nói xong Chúc Hạ Dương đưa ngón tay cái ra, sau đó lật ngược xuống (hành động giống dislike).

"Vâng vâng vâng, cô dạy rất phải, sau này tôi nhất định không dám như vậy nữa."

Sau khi xong việc Chúc Hạ Dương dẫn hai người nở mày nở mặt quay thẳng về gia tộc Bắc Minh.

Thấy ba người lành lặn quay về, sau khi đóng cửa, vẻ mặt của lão gia chủ hiện lên vẻ vui mừng.

Mà Bắc Minh Nguyệt lại trừng mắt nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương.

"Mọi người mệt mỏi rồi, đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi trước, Diên Hi đi theo ta."

Vân Bà nói xong đang chuẩn bị đi, Chúc Hạ Dương lại gọi bà ta lại.

Bà ta đưa tay ra hiệu sau đó dẫn theo Diên Hi ra ngoài.

"Đừng vội, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước." Trình Thư Dịch nói xong trực tiếp đi về phòng dành cho khách của mình.

Chúc Hạ Dương cũng không muốn vội nhưng mà cô không làm được.

Sau khi Vân Bà dẫn Diên Hi đi vào phòng, sau khi đóng cửa thì bà ta ngồi xuống.

"Diên Hi, thế nào?"

"Vân Bà, Chúc Hạ Dương kia thật sự rất giỏi, trong cơ thể còn ẩn chứa sức mạnh to lớn hơn, hơn nữa cô ấy còn có một đôi mắt màu đỏ như máu."

"Sao?" Vân Bà trầm tư suy nghĩ, sau đó lại hỏi: "Con cảm thấy con bé thế nào?"

"Chuyện này..."

Thấy vẻ mặt Diên Hi khó xử, Vân Bà lại nói: "Không sao, tuy Nguyệt Nhi là cháu gái ruột của ta nhưng ta cũng sẽ không vì điều này mà chọn nó làm thánh nữ."

Nghe vậy, lúc này Diên Hi mới lên tiếng: "Vân Bà, con cảm thấy chọn cô ấy là chọn đúng người, chỉ là cô ấy không phải là người nhà Bắc Minh."

Bình Luận (0)
Comment