Sau một ngày bận rộn bên ngoài, Chúc Hạ Dương quay lại Trấn Khê Cổ, vừa đi đến bờ sông đã thấy Trình Thư Dịch dựa vào thành cầu nhìn mấy đứa trẻ đang bắt cá.
Tên trai bao này sống thoải mái quá nhỉ!
Làm gì giống như mình.
Trình Thư Dịch có vẻ cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chăm chú, xoay người cười nói với Chúc Hạ Dương.
Nụ cười này khiến Chúc Hạ Dương có cảm giác muốn bóp chết anh ta.
Nghĩ kỹ lại thì cô cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải là người này cố ý bắt cô tham gia vào, kéo cô đến chỗ quái quỷ này không.
Nếu không... làm gì có ai chưa quen biết được bao lâu đã bỏ ra nhiều tiền tặng quà, còn khăng khăng kéo mình đến đây chứ?
Nhất định là người này có âm mưu.
Chúc Hạ Dương đi theo Diên Hi đi lướt qua bên cạnh Trình Thư Dịch, cố ý không thèm quan tâm đến anh ta.
Trình Thư Dịch lại vội vàng đuổi theo, giọng nói vô cùng truyền cảm lại mờ ám.
"Giận à?"
"Sao tôi lại phải giận?"
Giận!
Rất giận!
Rõ ràng mình mới là người quan trọng, không phải nên được ở nhà ăn uống no say sao?
"Vất vả rồi!"
Nói xong Trình Thư Dịch không biết lấy đâu ra một chai coca lạnh, lắc lư trước mặt Chúc Hạ Dương.
Sự tức giận đã đánh bay mất nhu cầu của cơ thể, cô thật sự khát nước muốn chết.
"Bỏ đi, bỏ qua cho anh."
Chúc Hạ Dương cầm lấy đang chuẩn bị uống, nhìn thoáng qua Diên Hi bên cạnh, lúc đang chần chừ thì thấy Trình Thư Dịch cũng lấy ra thêm một chai đưa cho Diên Hi.
Diên Hi ngẩn người nhìn Trình Thư Dịch, sau đó đỏ mặt nhận lấy.
"Anh lấy đâu ra vậy?"
Chúc Hạ Dương uống một ngụm coca mát lạnh, cả người lập tức như có lại sức sống.
"Tôi mua ở ngoài."
"Ở ngoài?"
Người này chỉ vì mua một chai nước mà rời khỏi trấn Khê Cổ sao?
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Chúc Hạ Dương, Diên Hi nhẹ nhàng ho hai tiếng.
Cô ta sờ sờ mũi một cái, ngại ngừng nói: "Ở đây chúng tôi cũng có quán nhỏ bán mấy thứ này."
Ý ám chỉ: Thật ra chúng tôi không hề nghèo nàn lạc hậu.
Vẻ mặt Chúc Hạ Dương xấu hổ, vội vàng nói: "Thật ngại quá thật ngại quá..."
"Chúng ta mau về thôi, sắp đến giờ cơm tối rồi."
"Được."
Chúc Hạ Dương lên tiếng trả lời rồi đi theo sau Diên Hi, quay đầu thưởng cho Trình Thư Dịch một ánh mắt trợn trắng.
Vào nửa đêm, Diên Hi đi ra sân ngoài phòng Vân Bà, ngẩng đầu đã thấy Bắc Minh Nguyệt đứng ở đó, dựa vào tường chăm chú nhìn mình.
Cô ta vốn muốn giả vờ không thấy nhưng vẫn bước lên trước.
"Tìm Vân Bà sao?"
"Thì sao, bây giờ tôi gặp bà cô cũng cần được chị đồng ý à?" Bắc Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, kiêu căng nhìn Diên Hi.
"Đừng tưởng là chị không biết, nhất định là chị không muốn tôi được sống tốt nên đã nói xấu gì đó với bà cô, để bà ấy chọn một người ngoài làm thánh nữ. Diên Hi, uổng công trước đây tôi còn gọi chị là chị, không ngờ chị lại là người là vậy."
Diên Hi nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài một hơi, sau đó nhìn Bắc Minh Nguyệt.
Vẻ mặt Diên Hi bình tĩnh, tư thái vẫn thanh cao nhã nhặn như trước.
"Bắc Minh Nguyệt, tôi giải thích trước, tôi không hề không muốn cô sống tốt, cũng không nói gì với Vân Bà, tôi chỉ có thể muốn nói địa vị thánh nữ thật sự không hợp với cô. Gia tộc Bắc Minh cần một người dẫn dắt để lấy lại uy danh nhưng mà người đó không phải là cô.
"Chị..." Bắc Minh Nguyệt thở hổn hển, xiết chặt nắm đấm sau đó lại buông ra.
Diên Hi vừa đi được hai bước, lại nói thêm: "Dù Hạ Dương chỉ là một người ngoài nhưng mà cô không phải vậy sao? So với một đại tiểu thư được nuông chiều ngang ngược như cô, tôi cảm thấy cô ấy có tương lai hơn nhiều."
"Bắc Minh Diên Hi, tôi sẽ khiến chị phải trả giá vì lời nói của chị."
Bắc Minh Nguyệt rút kiếm ra, chỉ một chiêu kiếm trong tay đã bị đánh bay ra ngoài.
"Bình thường cái gì tôi cũng nhường nhịn cô, nhưng trong chuyện này, xin lỗi tôi chỉ có thể nói như vậy."
Làn áo trắng tinh của Diên Hi khẽ lay động trong bóng đêm, bóng hình xinh đẹp biến mất trong bóng đêm dày đặc.