Bắc Minh Nguyệt rút thanh kiếm trên mặt đất ra, chém loạn xạ về phía cây mai ở con đường bên cạnh, những cành mai um tùm rơi đầy đất.
Cô ta cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Diên Hi rời đi, âm thầm hạ quyết tâm.
"Bắc Minh Diên Hi, Lan Khê Nguyệt tôi nhất định sẽ khiến chị hối hận, hối hận về mỗi một chữ mà hôm nay chị đã nói."
Bắc Minh Nguyệt siết chặt thanh kiếm trong tay, xoay người biến mất trong đêm đen mù mịt.
Ngày hôm sau Chúc Hạ Dương vô cùng uể oải ngồi trên giường ngáp một cái, vẻ mặt không mong muốn bước xuống giường.
Mấy ngày này khớp xương của cô cứ như là đã tách rời thành từng mảnh.
May mắn là ngày mai sẽ là đầu tháng ba, là đại điển phong tế, vậy xem như là mình hết khổ rồi.
Nhưng mà vừa nghĩ đến đại điển phong tế, trong lòng Chúc Hạ Dương lại hơi lo lắng.
Chưa hiểu rõ đã mờ mịt đồng ý trở thành thánh nữ đời thứ hai của gia tộc Bắc Minh, mong là đừng có rơi vào biển lửa.
Dạ Minh ơi Dạ Minh, nếu như tôi thật sự rơi xuống thì đời này anh phải chịu trách nhiệm đó.
Ăn sáng xong, đeo túi lên chuẩn bị xuất phát.
Vừa ra cửa, thấy không phải là Diên Hi mà là Bắc Minh Nguyệt.
Diên Hi vẫn luôn đi theo mình, sáng sớm trước khi lên đường đã đứng đợi mình ở cửa từ sớm.
Sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu?
Chúc Hạ Dương nhìn xung quanh, Bắc Minh Nguyệt mở miệng trước.
"Đừng nhìn, hôm nay tôi đi cùng cô!"
"Được... vậy đi thôi." Chúc Hạ Dương trả lời.
"Cô không muốn đi cùng tôi?"
"Không không không." Chúc Hạ Dương vội vàng xua tay.
"Đi với ai cũng giống nhau mà."
"Ý cô là cô có năng lực, đi với ai cũng giống nhau?"
"Tôi có nói vậy à?" Chúc Hạ Dương ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Nguyệt.
Nói thật... Chúc Hạ Dương cảm thấy trên người cô gái này thật nhiều gai.
Lại còn vừa dài vừa nhọn.
Chúc Hạ Dương có cảm giác hôm nay đi cùng nhất định sẽ có chuyện bất ngờ.
Nhìn nụ cười sâu xa của Bắc Minh Nguyệt, Chúc Hạ Dương cũng không nói gì nữa.
Câu im lặng là vàng dùng lúc này là tốt nhất, cô cũng không biết nếu mình nói thêm gì đó thì sẽ bị Bắc Minh Nguyệt hiểu thành ý gì nữa.
Chúc Hạ Dương đi theo Bắc Minh Nguyệt đến một ngôi làng nhỏ nhìn vô cùng nghèo nàn.
Trên bầu trời của ngôi làng bap phủ một đám mây đen lớn, âm khí rất nặng.
Hôm nay là lần đầu tiên ra ngoài với Bắc Minh Nguyệt, cô ta và Diên Hi rất giống nhau, có vẻ như trực tiếp đưa mình đi thẳng đến đích.
Thậm chí Chúc Hạ Dương còn nghĩ không phải trước đó các cô ấy đã điều tra hết tất cả các địa điểm một lần, sau đó chỉ chờ mình đến làm việc không?
Đi vào trong thôn, âm khí càng nặng nề hơn.
Xa xa có một nhóm người đang vây quanh một chỗ, tiếng ồn ào truyền đến.
Vừa đến gần xem thử, vậy mà lại có một người nằm trên mặt đất, trên người đầy máu tươi, cau mày có vẻ rất đau đớn.
Nhìn cách ăn mặc có vẻ là một đạo sĩ.
"Không biết lại là đạo sĩ dỏm gì đây?"
"Đạo sĩ dỏm? Cô nhìn kỹ đi, đây là đạo sĩ Linh Vũ Quan, là người vùng này mà ngay cả Linh Vũ Quan cũng không biết."
Trên mặt Bắc Minh Nguyệt nở nụ cười thản nhiên, giữa hai hàng lông mày có vẻ hèn mọn: "Anh ta trúng độc thi, đang lan ra khắp người, mau lấy gạo nếp đến đây."
Nghe vậy có người vội vàng chạy đi.
Chúc Hạ Dương đứng bên cạnh nhìn Bắc Minh Nguyệt xé áo chỗ vết thương của đạo sĩ kia ra, dùng chu sa bôi lên bên ngoài vết thương, lại đốt thêm một cây nhang, dùng khói hun vào vết thương.
Dáng vẻ lúc này của cô ta cũng không hề giống một người chua ngoa đanh đá.
Rất nhanh đã có người mang gạo nếp đến, Bắc Minh Nguyệt nhận lấy gạo nếp sau đó trực tiếp quăng cho Chúc Hạ Dương:
"Cô làm đi, hẳn là biết làm thế nào chứ?"
Tất nhiên là Chúc Hạ Dương biết phải làm sao, chỉ là...