Chúc Hạ Dương ngơ ngác trợn mắt nhìn người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, nuốt nước miếng một cái.
Cũng quá xui xẻo rồi.
Lần đầu tiên gây chuyện đã bị bắt tại trận.
"Cô gái, xin tự trọng."
"Ơ... được được."
Cô mong còn không được.
"Đạo trưởng, cô gái này đang cứu cậu đó, để cô ấy tiếp tục đi." Một thôn dân nói.
Nhìn gạo nếp trên người mình và luồng sức mạnh chạy dọc người mình đó, anh ta cũng đã hiểu ra.
Chỉ là... cô gái này lại có linh lực mạnh như vậy.
"Cảm ơn, để tôi tự làm đi."
Đạo sĩ nhận lấy gạo nếp, được thôn dân đỡ vào trong một căn phòng.
Nhìn thoáng qua Bắc Minh Nguyệt, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào cô có vẻ rất không cam lòng. Chúc Hạ Dương cảm thấy cô ta sẽ không từ bỏ.
Sau khi biết rõ tình hình, Chúc Hạ Dương và Bắc Minh Nguyệt trực tiếp đi đến nơi phát hiện ra cương thi dưới sự hướng dẫn của người dân.
Dựa theo lời của thôn dân thì có lẽ gần đây cương thi mới ra ngoài.
Cách đây mấy đêm, rất nhiều thôn dân thường nghe thấy tiếng động vào ban đêm, đồng thời nhà nào cũng bị mất gia súc.
Hôm qua còn mất một người.
Sáng sớm hôm nay, đạo sĩ kia đến nhìn thoáng qua tình trạng trong thôn bèn kết luận có gì đó quấy phá, phát hiện ra trên ngọn núi phía đông có một hang núi bí ẩn.
Trong đó thật sự có một con cương thi.
Vừa nhìn thấy cương thi, tất cả mọi người đều chạy trốn, khi trời đã sáng hẳn thì mới thấy đạo sĩ loạng choạng chạy về.
Dựa theo lời của các thôn dân, trước giờ họ chưa bao giờ phát hiện ra hang núi này.
Hang động mọc đầy cây cỏ dại um tùm rậm rạp, nhìn y hệt xung quanh, thật sự rất khó nhận ra.
Mà lúc này cửa hang núi đã có dấu vết bị mở ra.
Chúc Hạ Dương và Bắc Minh Nguyệt chui vào hang động dưới ánh mắt hoảng sợ của các thôn dân.
Trong hang động tối đen, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Chúc Hạ Dương lấy một hộp quẹt trong túi ra... dùng sức thổi một hơi, lửa lập tức bùng cháy.
Tường đá trong hang động mọc đầy rêu hình bầu dục màu đỏ, bên trong từng hạt từng viên cứ như sẽ có thứ gì đó chuẩn bị lao ra ngoài bất cứ lúc nào.
Trong chỗ sâu có một chiếc quan tài đá.
Bốn phía quan tài đá đều được điêu khắc những hình vẽ cổ xưa.
Còn có cả phong ấn.
Có lẽ là có ai đó muốn nhốt người này ở trong, dù là hắn đã chết.
Trừ những hình vẽ phong ấn còn treo rất nhiều cờ ngũ hành rách nát, bốn phía quan tài cũng được những sợ dây thừng đồng cốt to bằng cổ tay quấn lấy.
Cờ ngũ hành rách nát, dây thừng đồng cốt bị đứt.
Xem ra là vì vậy nên cương thi này mới đột nhiên ra khỏi hang.
"Có vẻ như tên này nằm ở đây."
Bắc Minh Nguyệt nhìn xung quanh sau đó đi đến bên cạnh quan tài đá, đang định đưa tay đụng vào thì nghe Chúc Hạ Dương la lớn một tiếng, nắp quan tài to lớn bay lên trời lộn trong không trung sau đó đập mạnh lên vách tường.
"Cẩn thận... Tên này thức tỉnh rồi.:
Chúc Hạ Dương nhắc nhở sau đó vô cùng cảnh giác.
Bắc Minh Nguyệt vội vàng tránh sang bên cạnh, sau khi đứng vững thì hoảng hốt nhìn quan tài đá được mở ra.
Xung quanh vẫn yên lặng một cách đáng sợ như trước, quan tài đá cũng không có động tĩnh gì.
Hai người liếc nhau, đang định cất bước về phía trước thì thấy một người trong quan tài đá bỗng bật dậy.
Một xác già khô héo, trên mặt chi chít đầy vẩy đen, cứ như là những vết thương đóng vảy vậy.
Khiến người nhìn thấy tê cả da đầu.
Mắt lớn như là mắt trâu, nhếch miệng phát ra tiếng ồm ồm nặng nề để lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn.
Người này nhìn đã biết là một người xưa.
Quần áo rách nát và đạo cụ trên người cũng không biết đã từ đời nào.
Chúc Hạ Dương đặt hộp quẹt ở một góc nhà, tuy ánh sáng u ám yếu ớt nhưng mà ít nhất vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một chút.
"Gừ..."
Lão già đó gầm nhẹ một tiếng, trong không khí lập tức tràn ngập mùi tanh tưởi khó ngửi.
Chúc Hạ Dương có thể nhìn thấy chướng khí mù mịt bốc ra từ miệng hắn.
Cũng đúng, cũng không biết đã bao lâu rồi người này chưa đánh răng.