Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156: Kết Cục Hoàn Hảo

Chương 156: Kết cục hoàn hảo




Cương thi lại gầm nhẹ một tiếng, cánh tay dài nhấc lên, quan tài vừa dày vừa nặng trên tay anh ta nhẹ như lông hồng vậy. Chỉ một giây sau quan tài đá đã bị hắn đập ầm ầm.

Chúc Hạ Dương nhìn quan tài đá lớn ngày càng gần, vội vàng nhảy lên một cái lướt qua quan tài đá.

Nếu như mình chậm một bước thì hậu quả khó lường trước được.

Bắc Minh Nguyệt và Chúc Hạ Dương cùng nhau rút kiếm cùng lúc xông tới.

Cổ thi phản ứng rất nhanh, móng tay vừa đen vừa cứng cầm lấy kiếm của mbn, không hề sợ hãi:

"Vậy mà lại không sợ kiếm của tôi, lão già này rất mạnh." Bắc Minh Nguyệt vừa chống đỡ vừa nói.

Sau khi Chúc Hạ Dương vòng qua phía sau cổ thi, định đánh lén từ phía sau nhưng không ngờ tên đó lại như có mắt ở sau lưng, rất nhanh đã biến mất giữa hai người họ.

"Đi đâu rồi?" Chúc Hạ Dương hỏi.

Trong hang động hoàn toàn yên tĩnh, Chúc Hạ Dương và Bắc Minh Nguyệt tựa lưng vào nhau không hề dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Dựa vào ánh lửa yếu ớt của thùng quẹt, cơ bản không thể nhìn thấy rõ.

Bỗng nhiên Chúc Hạ Dương như cảm nhận được gì đó, hoảng hốt kêu lên: "Cẩn thận trên đầu."

Vừa dứt lời đã nghe thấy trên đầu có tiếng gió thổi qua, một vật thể đen thui rất nhanh đáp xuống.

Chúc Hạ Dương dùng một chưởng đẩy Bắc Minh Nguyệt ra, hay tay giơ kiếm Trảm Ma lên đỉnh đầu.

"Này, cô làm gì vậy..." Bắc Minh Nguyệt quay đầu thấy Chúc Hạ Dương bị cổ thi đè ở dưới không nhúc nhích được, vẻ mặt kinh ngạc, đang định bước về phía trước thì có vẻ như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt bỗng trở nên bình tĩnh thờ ơ.

"Bắc Minh Nguyệt, mau lên, tôi sắp không đỡ nổi nữa rồi, người này quá mạnh."

Nhìn Chúc Hạ Dương dùng hết sức lực, mắt mũi nhăn lại, Bắc Minh Nguyệt vẫn đứng tại chỗ.

"Cô mau nhanh lên đi."

"Chúc Hạ Dương, nếu như cô bị ăn thịt ở đây..."

"Cô nói gì vậy?"

Bắc Minh Nguyệt đút kiếm vào vỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười, lạnh lùng nói: "Nếu như cô bị quỷ ăn thịt trong trận chiến này, vậy thì địa vị thánh nữ và roi trấn tà đã thành của tôi rồi, cô nói xem có phải đó là một kết cục rất hoàn hảo không?"

Cổ thi này rất mạnh, đầu gối của Chúc Hạ Dương đã quỳ trên đất, hai tay cũng ngày càng thấp.

Theo lý thì hẳn là cổ thi này không thể chạm vào kiếm Trảm Ma của mình, nhưng mà tên này lại không hề sợ sệt gì.

"Bắc Minh Nguyệt, cô đừng làm chuyện điên rồi, tôi chết cô cũng không thoát được đâu."

"Chuyện điên rồ? Đây chính là lựa chọn tốt nhất. Chúc Hạ Dương, đến giờ cô vẫn còn châm chọc tôi sao, muốn trách thì trách cô đã giành đồ của Lan Khê Nguyệt tôi."

Bắc Minh Nguyệt hung dữ nói, có vẻ như ước gì Chúc Hạ Dương không thể ra ngoài, Chúc Hạ Dương không ngờ là cô gái này thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Hoặc có khi chuyện hôm nay mình ra ngoài cùng cô ta cũng đã được lên kế hoạch từ trước.

"Phì..." Cổ thi thở ra một hơi thở màu đen ập về phía Chúc Hạ Dương, hôi đến nỗi cô hoa mắt chóng mặt.

Chúc Hạ Dương thật sự không đỡ nổi nữa, hay tay và hai chân cứ như là sắp gãy vậy. Cô vừa hơi thả lỏng thì một cánh tay khác của cổ thi cũng đã mạnh mẽ ập xuống.

Móng tay bén nhọn của nó xẹt qua gò má của Chúc Hạ Dương, một vết máu lập tức hiện ra.

Chúc Hạ Dương dồn hết sức còn sót lại vào hai chân, trong nháy mắt cổ thi đè xuống đó, hai chân dùng sức bước về phía trước, cả người thẳng tắp trượt ra ngoài.

Cổ thi không kịp chuẩn bị cắm thẳng xuống.

Thậm chí Chúc Hạ Dương còn nghe được tiếng gãy lìa "răng rắc" của xương khớp.

Cổ thi vươn hai tay ra, cánh tay bị gãy mất kia bỗng được nối dài, hai cánh tay một dài một ngắn lao về phía Chúc Hạ Dương.

Vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần thì chỉ một giây sau cổ thi lại vọt đến. Chúc Hạ Dương không thể làm gì khác hơn là kéo thân thể đau nhức nhanh chóng đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment