Chỉ có cách tiêu diệt tên này mới có thể giúp Chúc Hạ Dương trút giận: "Giết mày, sau đó quay về tìm Bắc Minh Nguyệt đó tính sổ."
Chúc Hạ Dương nhảy lên, cầm kiếm Trảm Ma trong tay, bay lên đầu đỉnh đầu của thi cổ.
Kiếm Trảm Ma lạnh như băng đâm thẳng vào đầu lâu của cổ thi. Chỉ thấy hắn há to mồm chưa kịp phát ra tiếng thì cả người đã hóa thành tro tàn. Cuối cùng chỉ còn lại một khung xương màu đen rơi bịch trên mặt đất.
Nhìn xương đen trên mặt đất, tuy là sau khi chết xác chết cũng thay đổi, nhưng mà người này chắc chắn chết do trúng độc.
Hộp quẹt đốt trước đó đã tắt, cô lại lấy ra một cái khác bật lên, đi về phía quan tài đá lật nghiêng trong góc.
Quan sát kỹ một lần nữa, quan tài này đã có niên đại rất xưa, trừ những hình vẽ phong ấn bên ngoài thì còn có rất nhiều ký hiệu điêu khắc khác.
Xem ra sau khi hại chết người mới cố ý làm quan tài đá như vậy. Vì muốn người này đời đời bị giam cầm không được đầu thai luân hồi.
Ác đến mức này, không biết là thù sâu hận lớn đến mức nào.
Chúc Hạ Dương đi ra khỏi hang động nhìn bầu trời sáng sủa trước mắt, dựa theo đường đến quay về làng.
Đã không thấy bóng dáng của Bắc Minh Nguyệt đâu, nhưng mà đạo sĩ bị thương kia vẫn ở đây.
"Mau chóng kéo đi chôn đi, nếu không... bị biến thành cương thi thì tất cả chúng ta sẽ gặp chuyện."
"Nhưng mà anh ta vẫn chưa chết..."
Lúc Chúc Hạ Dương đi vào phòng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô, thậm chí ánh mắt còn có sự sợ hãi.
"Cô... là người hay ma vậy?"
Ma sao, sao mình lại là ma?
"Cô ấy cũng trúng độc thu."
Một bà thím hoảng sợ la lên, mọi người lập tức hoảng loạn.
Có người nhảy qua cửa sổ chạy trốn, có người cầm cây cuốc dao phay trong nhà lên.
"Mấy người làm gì vậy, tôi vừa mới chiến thắng quay về lại chào đón tôi như vậy?"
Chúc Hạ Dương đi về phía trước hai bước, những người trong nhà bèn lùi về sau hai bước.
"Không phải cô bị cương thi cắn sao? Bạn đi cùng cô còn giết cương thi quay về, nhưng mà..."
Nghe thấy lời của thôn dân, Chúc Hạ Dương hiểu ra.
Đáng khen cho Bắc Minh Nguyệt này còn tự nhận là anh hùng.
Nhưng mà Chúc Hạ Dương lại suy nghĩ vô cùng cẩn thận. Nếu như mình thật sự bị ăn, cũng không diệt trừ thi cổ đó, Bắc Minh Nguyệt lại bỏ đi thì có phải những thôn dân ở đây cũng phải chôn chân theo không?
Cô gái này thật sự quá đáng sợ.
Hơn nữa những thôn dân này cũng thật nực cười, trước đó còn cầu xin mình cứu ân nhân này của bọn họ, bây giờ lại muốn kéo người ta đi chôn.
Lòng người thật đáng sợ mà.
"Yên tâm đi tôi không phải là ma, cũng chưa chết, lấy cái này đi mài thành bột mang đến đây, nhanh lên."
Chúc Hạ Dương nói sau đó mò lấy răng nanh của thi cổ trong túi ra, giao cho một chàng trai trẻ. Lúc người trẻ tuổi kia đưa tay ra thì vội vàng hét lên lùi lại, răng nanh rơi xuống đất.
"Răng nanh."
Mọi người thấy vật rơi trên đất, cũng hốt hoảng la lên, vẻ mặt rất hoảng sợ.
"Này này, đây chính là thuốc tốt để giải độc của cổ thu, nếu vứt đi thì ở đây sẽ có thêm hai cương thi nữa."
Chúc Hạ Dương vội vàng nhặt răng nanh dính đầy bụi trên mặt đất lên, sau đó đưa cho chàng thanh niên.
"Mau đi."
Thấy chàng thanh niên thờ ơ, một cô gái đứng dậy: "Để tôi, tôi đi."
Cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi, tóc rẽ ngôi giữa, mặc váy dài sạch sẽ mộc mạc, nhìn khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Chúc Hạ Dương giao răng nanh cho cô gái, sau đó nói:
"Tiện thể giúp tôi chà sạch một chút, nếu không... thật sự không thể nuốt nổi."
...
Gia tộc Bắc Minh, một người đàn ông mặc quần áo màu trắng vọt vào trong viện, suýt chút nữa đã va phải Diên Hi.
"Sao thế, sao lại hấp tấp như vậy."
"Chị Diên Hi, Nguyệt nhi về rồi."
"Về thì về, có gì mà kích động." Diên Hi vừa nói vừa bước ra, lại gặp Bắc Minh Nguyệt đúng lúc đi đến.