Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159: Cô Ấy Chết Mới Có Lợi Cho Cô

Chương 159: Cô ấy chết mới có lợi cho cô




Thấy Bắc Minh Nguyệt nghênh ngang đi đến, một lúc lâu sau Diên Hi mới nhìn ra ngoài.

"Hạ Dương đâu?"

Thấy Bắc Minh Nguyệt không trả lời, làm như không có chuyện gì đi đến trước bàn ngồi xuống, bưng một ly nước trà lên uống.

"Hỏi cô Hạ Dương đâu?"

"Chết rồi."

Bắc Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn Diên Hi, ánh mắt ngập tràn vẻ bất đắc dĩ.

Lại có một chút mưu mô.

"Thế nào, không tin sao?"

Bắc Minh Nguyệt đặt chén trà trong tay xuống đứng dậy, đi đến sau lưng Diên Hi, sát vào tai Diên Hi nói: "Cô ta chết rồi có khi mới có lợi cho chị đấy?"

Diên Hi mạnh mẽ xoay người lại, mắt hạnh tràn đầy tức giận, trợn mắt nhìn cô gái cực kỳ ngây thơ trước mặt.

"Cô nói bậy bạ gì đó."

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Bắc Minh Nguyệt cười một tiếng nói: "Gia tộc Bắc Minh này trừ tôi thì chỉ cô mới có tư cách đảm nhận chức Thánh Nữ, nếu Chúc Hạ Dương chết thì có phải là cô mới được lợi sao?"

Nói xong Bắc Minh Nguyệt nâng kiếm rời đi.

Diên Hi nhìn bóng lưng của cô ta, như có vẻ suy nghĩ gì đó, sau đó xoay người đi ra ngoài.

"Đi, đi tìm Hạ Dương."

Trong thôn, Chúc Hạ Dương nhìn bột phấn có vẻ hơi vàng, thật sự khó có thể chấp nhận được.

Nhưng mà đã làm sạch hết mức có thể rồi.

Được rồi, ít nhất vẫn tốt hơn màu đen thùi lùi ban nãy một chút.

Chúc Hạ Dương chia bột phần làm hai nửa bỏ vào hai cái chén, sau đó châm lửa bỏ hai lá bùa trừ thi vào trong đó.

Sau đó cô đi đến bên cạnh một cô gái trẻ, nói nhỏ gì đó vào tai cô gái, chỉ thấy cô gái đỏ mặt gật đầu.

Kéo bàn tay trắng nõn mịn màng của cô gái, tay kia cầm lấy một con dao nhỏ rạch lên ngón trỏ một cái... chỉ nghe thấy tiếng cắt da.

"Cô làm gì vậy?" Anh chàng sợ răng cương thi kia lập tức hoảng sợ kéo tay cô em gái.

"Tất Nhã, không sao chứ."

"Không sao."

Tất Nhã lắc đầu, đưa tay cản chàng trai lại, để mặc Chúc Hạ Dương nắm tay mình nhỏ máu vào trong chén.

Lại đổ vào trong chén một ít rượu ngọt, sau khi cho đạo sĩ kia uống xong thì mình cũng uống một chén.

Đáng lẽ nên dùng rượu gạo nếp nguyên chất, rượu ngọt làm từ cả gạo tẻ nên cũng không quá nguyên chất.

Nhưng mà lúc này tình hình gấp rút, chỉ có thể dùng tạm.

Nửa canh giờ sau đạo sĩ kia tỉnh lại.

Hóa ra đạo sĩ đó là Xích Ý, là một đạo sĩ Linh Vũ Quan, lần này xuống núi đến tận đay mới nhận ra hơi thở của thi cổ vừa thức tỉnh, nhưng không ngờ thi cổ lại lợi hại hơn mình tưởng nên đã bị thương trong lúc đánh nhau, lúc này mới có chuyện sau đó.

Sâu trong linh sơn của thành phố Thanh Sơn có một điện thờ đạo sĩ khổng lồ, thờ Linh Vũ Quan.

Người ở trong đó sẽ không dễ dàng xuống núi, khi xuống núi thường là được giao nhiệm vụ mua đồ ăn hoặc là đi tứ phương thăm thú rèn luyện trảm yêu trừ ma như Xích Ý.

Linh Vũ Quan là một sự tồn tại đức cao vọng trọng nên khi nhắc đến Linh Vũ Quan thì mọi người đều cảm thấy tôn kính.

Chúc Hạ Dương thấy đã không còn sớm nữa nên bèn chuẩn bị đứng lên đi về trấn Khê Cổ, đứng lên nói: "Tất Nhã đúng không, vị đạo sĩ này mạo hiểm vì thôn dân các người, mong các người chăm sóc cho anh ta, độc thi của anh ta đã được giải, cộng thêm tu đạo trên người anh ta, chắc chắn sẽ không biến thành cương thi."

"Được, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt vị đạo trưởng này."

Tất Nhã nói, nhìn Chúc Hạ Dương xoay người rời đi.

Xích Ý ngồi khoanh hai chân luyện khí, nhìn bóng lưng của Chúc Hạ Dương, yếu ớt nói: "Cảm ơn cô."

Chúc Hạ Dương không hề dừng bước, giơ tay đáp lại.

Xích Ý nhắm mắt nghỉ ngơi, hình ảnh của Chúc Hạ Dương rất lâu vẫn chưa biến mất khỏi đầu anh ta.

Nếu không phải cô gái này rót linh lực vào cho mình thì có lẽ bây giờ mình vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng mà cô gái này còn quá nhỏ tuổi, sức mạnh lại mạnh mẽ như vậy, chắc chắn không bình thường.

Bình Luận (0)
Comment