Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160: Hào Quang Của Nhân Vật Chính

Chương 160: Hào quang của nhân vật chính




Trên gác của cửa hàng số 46, Dạ Minh chắp hai tay ra sau, ánh hoàng hôn hắt lên mặt anh để lại những sầu tư giữa hai chân mày anh.

"Quỷ đế, vẫn chưa tìm được hơi thở của Chúc cô nương."

"Sao có thể vậy được?"

Dạ Minh lấy lại tinh thần nhìn Dư Diễn trước mặt mình, lại xác nhận lại một lần nữa nói:

"Thật sự là không có chút hơi thở nào sao?"

Dư Diễn lắc đầu nói:

"Nhưng mà có âm hồn ở gần đây nói Chúc cô nương và một người đàn ông rời khỏi thành phố Thanh Phong."

Sau đó trong lòng bàn tay của Dư Diễn xuất hiện thêm một món đồ, đó chính là điện thoại di động của Chúc Hạ Dương.

Dạ Minh trầm tư một lát sau đó phất tay ra hiệu Dư Diễn đi ra ngoài, nhìn điện thoại di động bể nát tách rời trong lòng bàn tay.

Đầu tháng ba.

Giữa trấn Khê Cổ có một bức tượng đá.

Thân thể to lớn xinh đẹp, mái tóc dài bay bay, giữa lông mày hiện lên sự cao quý.

Dưới tế đàn là một bàn gỗ dài, bên trên là những hũ sành lớn nhỏ không đều nhau, miệng hũ đều dán một lá bùa màu đỏ.

Bầu trời hiện lên màu trắng bạc, những đám mây đen trôi lơ lửng vẫn chưa tan đi.

Xung quanh tế đàn đứng đầy những người mặc đồ đỏ, nam nữ già trẻ đều có.

Những người này đều là người dân ở trấn Khê Cổ.

Mà những người trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng là những trừ tà sư của gia tộc Bắc Minh.

Khi ánh mắt trời đầu tiên soi sáng tế đàn thì tất cả những trừ tà sư đều ngồi trên chiếu, hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm.

Vân Bà mặc bộ đồ pháp sư màu đen có hoa văn màu đỏ, trong tay chống một cây gậy đầu giống rồng nhưng thân lại giống rắn từ từ bước lên.

Gậy của bà ta bay từ không trung rớt xuống đất, chỉ thấy trên trời hiện lên sương màu đỏ kết lại một chỗ.

Vân Bà thì thầm một lúc lâu, sau đó một cô gái mặc quần áo màu đỏ đầu đội một chiếc khăn lưới màu đỏ bước lên lễ đàn.

"Bắc Minh Vân gia chủ đời thứ 163 của gia tộc Bắc Minh đưa thánh nữ đời thứ hai Bắc Minh Nguyệt tham kiến chư vị gia chủ."

Vừa dứt lời Bắc Minh Nguyệt và Bắc Minh Vân chắp hai tay, lập tức quỳ xuống lạy trời đất.

Lúc này Trình Thư Dịch vẫn còn ở trong phòng ngủ, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, anh ta đứng dậy nhìn thoáng qua sau đó lại tiếp tục nằm xuống.

"Này, Trình Thư Dịch, anh còn ngủ sao, tôi đã về rồi."

"Về rồi thì về thôi, không ai tiếp đón em đâu, bọn họ đều đi tham gia buổi lễ rồi."

Trình Thư Dịch nhẹ nhàng trả lời.

Nhìn dáng vẻ này của Trình Thư Dịch, lẽ nào Bắc Minh Nguyệt quay lại đã dựng chuyện gì đó? Ví dụ như... mình chết rồi.

"Hèn gì tôi thấy không có bất cứ ai."

Chúc Hạ Dương ngồi xuống bàn bên cạnh chống cằm nói:

"Trình Thư Dịch, may dậy đi, chúng ta đi tìm chút đồ ăn, tôi sắp chết đói rồi."

Lúc đi chỉ lo đi theo Bắc Minh Nguyệt, không nhớ kỹ đường nên lúc về bị lạc đường, nghỉ một đêm ở nhà người ta rồi mới về.

"Được." Trình Thư Dịch ngồi xuống nhìn gương mặt hốt hoảng của Chúc Hạ Dương, khẽ cười nói: "Không phải em đã chết sao?"

"Tôi chết mà anh cũng không ngạc nhiên à? Lỡ như bây giờ tôi là quỷ thì sao?"

"Em làm gì dễ chết như vậy? Có hào quang của nữ chính."

Hào quang cái rắm.

"Được rồi, tôi dẫn em đến tế đàn." Nói xong Trình Thư Dịch xuống giường chuẩn bị đồ, dẫn Chúc Hạ Dương đến tế đàn.

"Mau nhanh lên, đợi Bắc Minh Nguyệt thật sự trở thành thánh nữ thì dù em có đứng trước mặt họ thì cũng không thể thay đổi được sự thật này." Trình Thư Dịch nói xong kéo tay của Chúc Hạ Dương.

Chúc Hạ Dương ngẩng người, vẫn chưa kịp phản ứng lại đã nhanh chóng chạy theo.

Bình Luận (0)
Comment