Tuy là Chúc Hạ Dương không thích như vậy nhưng mà trong lúc thời gian gấp rút thì chỉ có thể để mặc bị lôi đi.
Hơn nữa mình cũng không biết tế đàn ở đâu, xem như là hy sinh chút sắc đẹp để được dẫn đến nơi.
Bỗng nhiên một hơi thở quen thuộc xuất hiện khiến Chúc Hạ Dương không khỏi chạy chậm lại.
"Sao vậy? Không nhanh là sẽ không kịp thời gian đâu."
Chúc Hạ Dương đứng tại chỗ một lúc lâu, lúc đang định cất bước bỗng có một cơn gió mạnh thổi đến làm rùng mình.
Dạ Minh đột nhiên xuất hiện giữa hai người, vung tay lên một cái, Trình Thư Dịch bỗng tách ra khỏi tay của Chúc Hạ Dương, cả người bay ra xa mấy mét.
"Dạ Minh, sao anh lại tới đây?"
Dạ Minh không trả lời, bóng lưng cao lớn tỏa ra sự lạnh lẽo khiến Chúc Hạ Dương không yên lòng.
"Dạ Minh?" Chúc Hạ Dương đưa tay nắm lấy ống tay áo của anh, mà Dạ Minh lại nhẹ nhàng đưa tay nhích sang bên cạnh.
Tay cô chạm vào áo của anh.
"Dư Diễn, tôi muốn anh ta phải chết." Giọng Dạ Minh lạnh lẽo như băng lạnh, mỗi một chữ đều như nặn ra từ kẽ răng.
Chúc Hạ Dương biết, anh...
Giận rồi.
Chỉ một lát sau, một người đội nón áo choàng màu đen xuất hiện trước mắt, lao về phía Trình Thư Dịch.
Dáng người này, cô đã gặp ở đâu rồi?
"Dạ Minh, anh ấy chỉ đang giúp tôi thôi, anh không thể?"
"Sao? Đau lòng à?" Dạ Minh xoay người, biểu cảm trên mặt anh khiến lòng Chúc Hạ Dương run lên.
Một Dạ Minh lạnh lẽo như vậy thật xa lạ khiến cô rất sợ.
Trình Thư Dịch đứng vững trên đất, từ từ đứng lên, nhìn Dư Diễn đang lại gần mình, vẻ mặt lại không hề e ngại.
"Dạ Minh, anh ấy là bạn của tôi, anh ấy đang giúp tôi. Hơn nữa anh lấy lý do gì giết anh ấy chứ, anh không được giết người vô tội."
"Vô tội sao?" Dạ Minh lại gần.
"Tôi có thể cho em xem thử người vô tội này sẽ bị em hại thảm đến mức nào."
Nói xong Dạ Minh nắm lấy yết hầu của Chúc Hạ Dương như là đang xách một con gà, chớp mắt bay đến trước mặt Trình Thư Dịch, dí sát mặt cô vào mặt Trình Thư Dịch cũng đang chịu cảnh ngộ giống cô trong tay Dư Diễn.
"Đừng..."
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Chúc Hạ Dương, nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của cô, chắc chắn là rất đau đớn nhỉ. Nhưng mà lúc này tim của anh còn đau đớn hơn.
"Đừng? Không nên giết anh ta sao? Hay là đừng giết em?"
"Đừng..."
"Giết anh ấy..."
Nghe vậy, sức trên tay Dạ Minh bỗng tăng thêm vài phần, khiến gương mặt nhỏ nhắn của Chúc Hạ Dương bỗng trở nên tái nhợt.
Mà Trình Thư Dịch cũng bị đối xử như cô, tuy trên mặt anh ta nổi gân xanh nhưng mà vẫn ung dung như cũ, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười.
Ánh mắt Dạ Minh thờ ơ, cũng tràn đầy sát khí.
Mà Chúc Hạ Dương cũng nhớ ra người đàn ông mặc áo choàng này chính là quỷ sai ngày trước mà mình và Mạc Thần gặp trong thang máy.
"Đừng giết anh ta vậy sẽ giết em." Lực trong tay Dạ Minh lại tăng thêm lần nữa, Chúc Hạ Dương cảm thấy như cổ mình sắp bị bẻ gãy vậy.
Dùng hết sức đưa tay ra tháo kính râm trên mắt ra, dùng đôi mắt màu trắng dã đầy tia máu của mình nhìn Dạ Minh.
Nhìn rõ mặt của anh trước khi chết.
"Chúc Hạ Dương, em gan lắm." Mà ánh mắt kia như là một mũi nhọn vậy, đâm vào khiến toàn thân anh đau nhức.
Nhìn đôi mắt tuyệt vọng này lần thứ hai, anh không làm được.
Dạ Minh lạnh nhạt nói sau đó buông tay, nhìn Chúc Hạ Dương rơi xuống đất.
"Hai người tự giải quyết cho tốt! Dư Diễn, chúng ta đi."
Viền mắt của Chúc Hạ Dương ngấn lệ, trong lòng trống trải cứ như là đã bị đào rỗng vậy.
"Em không sao chứ?" Trình Thư Dịch lảo đảo nghiêng ngả đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, đưa tay đỡ cô dậy.
"Còn đến đại điển phong tế không?"
Chúc Hạ Dương cố nén sự đau đớn trên cổ và trong lòng, gật đầu để mặc Trình Thư Dịch dắt mình đi về phía trước.
Cô không rõ mình đã đến tế đàn như thế nào, tất cả mọi thứ xung quanh đều lờ mờ cứ như không liên quan đến mình.
Cô không biết tại sao Dạ Minh lại tức giận như vậy, thậm chí suýt chút nữa đã biến mình và anh thành người một thế giới.
Dù vừa nãy anh thật sự muốn giết mình, nhưng mà cô vẫn muốn lấy được tinh châu.