Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162: Chức Vị Thánh Nữ

Chương 162: Chức vị thánh nữ




Trên tế đàn, Vân Bà đang đưa hai tay nâng roi Trấn Tà chậm rãi đi về phía Bắc Minh Nguyệt, trong lúc roi Trấn Tà sắp đụng đến tay Bắc Minh Nguyệt thì trong đám người bỗng truyền đến tiếng hô lớn, tất cả mọi người đều dừng lại.

Trình Thư Dịch kéo Chúc Hạ Dương đi vào trong đám người, nhìn thấy Chúc Hạ Dương, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

"Hạ Dương, cô chưa chết?" dh kinh ngạc hô lên.

Mà Bắc Minh Nguyệt thấy thế, tuy cũng rất kinh ngạc nhưng chỉ một giây sau ánh mắt đã tràn đầy căm hận và tức giận.

Lập tức đưa tay muốn giành lấy roi Trấn Tà trong tay Vân Bà, nhưng không ngờ lại bị Vân Bà rút lại.

"Nguyệt Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Bà cô, con không biết, cô ta nhất định là quỷ, đúng vậy, cô ta nhất định là quỷ, mọi người mau xử lý cô ta." Bắc Minh Nguyệt lớn tiếng kêu, vội vàng chỉ vào những trừ tà sư gần đó nhất ra lệnh bắt Chúc Hạ Dương lại.

"Bắc Minh Nguyệt, xin lỗi, tôi không thể để cô đạt được điều cô muốn." Chúc Hạ Dương đứng thẳng người, tránh khỏi tay của Trình Thư Dịch, bước từng bước một về phía trước.

"Không sao, mạng của Chúc Hạ Dương rất lớn, mấy tên lâu la như vậy tôi có thể xử lý được."

"Cô... Tại sao cô còn xuất hiện, tại sao lại muốn cướp đi thứ đáng lẽ nên thuộc về tôi." Hai mắt Bắc Minh Nguyệt đầy sát ý, mất đi ký trí đưa tay rút kiếm trấn tà lao về phía Chúc Hạ Dương.

"Keng keng!" Tiếng kiếm rơi trên đất vang lên.

"Bốp!" Ngay sau đó là một tiếng vang dội khiến xung quanh yên tĩnh lại.

Bắc Minh Nguyệt vẫn chưa đến gần Chúc Hạ Dương đã thấy Vân Bà lao về phía trước dùng một chưởng đánh bay kiếm trong tay cô ta, sau đó cho cô ta một bạt tai.

"Bà cô, bà... đánh con!" Bắc Minh Nguyệt nhìn bà lão trước mặt với vẻ khó tin.

Sáu tuổi cô đã theo bà cô đến trấn Khê Cổ, bà ấy cứ như là bà nội ruột của mình vậy, trước đó đến giờ chưa bao giờ lớn tiếng với mình.

Càng chưa bao giờ giống như hôm nay! Tất cả chuyện này đều do cô gái kia, Chúc Hạ Dương.

"Nguyệt Nhi, con nên hiểu chuyện, dưới gối bà cô không có con cháu, đối xử với con như cháu gái ruột, tại sao con không thể hiểu được nỗi khổ tâm của cô bà chứ?"

"Khổ tâm?" Bắc Minh Nguyệt chua chát chảy nước mắt, khẽ cười nói: "Nỗi khổ tâm của bà lúc nào cũng nghĩ cho gia tộc Bắc Minh, tất cả các quyết định của bà đều vì gia tộc Bắc Minh."

"Con biết trước đó bà đưa con về cũng là vì cảm thấy con có năng lực, con chỉ muốn chứng minh bản thân thôi, có gì sai sao?"

Vân Bà nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt đau lòng khó xử.

"Người đâu, bắt đầu lại đại điển phong tế, thay quần áo cho Chúc Hạ Dương."

"Bà cô..." Bắc Minh Nguyệt quát lớn một tiếng, vẻ mặt bất lực nhưng vẫn không thể kiến Vân Bà thay đổi quyết định của mình.

Cô ta rưng rưng nhìn Chúc Hạ Dương mặc quần áo màu đỏ giống hệt mình, sau khi tháo mắt kính xuống thì xinh đẹp khiến mọi người không ngừng kinh hô.

Thậm chí nhìn Vân Bà tự tay giao roi Trấn Tà vào tay Chúc Hạ Dương.

Trong lúc Bắc Minh Nguyệt đang định nói gì đó, chỉ thấy một người phụ nữ đội mũ áo choàng từ không trung bay xuống.

Người đó tháo mũ áo choàng ra, ánh mắt thâm thúy nhìn Chúc Hạ Dương.

Trong ánh mắt có sự nhớ nhung và sầu bi vô tận.

"Hôm nay thế gia Bắc Minh của chúng tôi có việc quan trọng cần làm, không thể tiếp đón các hạ, không biết ngày khác các hạ có thể hạ cố đến đây?" Vân Bà bước lên trước mấy bước, nở nụ cười cảnh giác.

Mà người nọ cũng không để bà ta đến gần, thân thể lóe lên biến mất, sau đó xuất hiện ở phía sau Chúc Hạ Dương.

"Hạ Dương, cô không thể nhận roi Trấn Tà này, càng không thể có bất cứ quan hệ gì với gia tộc Bắc Minh."

Bình Luận (0)
Comment