Mái tóc mày đen búi lên sạch sẽ gọn gàng.
Trên người mặc quần áo màu xám lạnh, là cách ăn mặc điển hình của đạo cô.
Nhìn tuổi có vẻ hơn ba mươi, trên mặt cũng không hề có một nếp nhăn nào.
Ánh mắt của cô ấy khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy hơi thân quen, nhưng lại cảm thấy rất khó hiểu.
Người này có vẻ như quen biết mình, nhưng mà mình lại không hề có ấn tượng gì với cô ấy.
"Cô là?"
"Tôi là một người rất quan tâm đến cô, một người đã từng được cô cứu giúp."
"Cô đã học được thuật phát, chuyện này không thể thay đổi, nhưng mà không thể lại trở thành người của gia tộc Bắc Minh." Đạo cô kéo tay của Chúc Hạ Dương muốn dẫn cô đi, nhưng Chúc Hạ Dương lại rút tay của mình ra.
"Không, tôi không thể đi."
"Tôi tên là Nhược Tương Ly, một người đã tưởng nhớ cô rất lâu."
Nhược Tương Ly đưa tay sờ mặt của Chúc Hạ Dương, còn nói thêm: "Hai mươi năm trước Tam Cô đã hứa với tôi."
"Là cô? Tại sao không để tôi học thuật pháp?" Chúc Hạ Dương đánh giá cô gái trước mặt, rất khó tin được.
Hai mươi năm trước, cô ấy cũng không lớn tuổi lắm, sao có thể...
Được rồi, nhìn dáng vẻ lợi hại ban nãy của cô ấy, có lẽ cũng không phải là người thường.
"Vốn không muốn nói chuyện này cho cô biết, hy vọng đời này cô có thể sống thật thoải mái, chúng tôi muốn cô làm một người bình thường."
Nước mắt của Nhược Tương Ly chảy ra khỏi khóe mắt, ánh mắt nhìn vào đôi mắt trắng dã của Chúc Hạ Dương như đang nhìn vào một người khác.
"Đời trước tôi là bạn thân nhất của cô, lại không thể nào giúp được cô, đời này tôi không thể lại nhìn cô chịu đau khổ và chua xót.
"Hạ Dương, cô không thể tiếp tục đi con đường này. Bây giờ, lập tức vứt bỏ tất cả đi theo tôi."
Chúc Hạ Dương nhìn dáng vẻ của Nhược Tương Ly, cô biết những lời người phụ nữ này nói có lẽ là sự thật.
Chúc Hạ Dương vẫn không thể chắc chắn kiếp trước mình là một người thế nào, không biết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà chuyện đã đến nước này, cô không muốn cứ từ bỏ như vậy.
Dạ Minh cần tinh châu, Vân Bà lại nói muốn có được tinh châu thì mình phải làm thánh nữ.
"Xin lỗi, tôi biết cô tốt với tôi, nhưng mà tôi không thể đi như vậy được, tôi có lý do phải ở lại, cũng có lý do để trở thành người nhà Bắc Minh."
Chúc Hạ Dương duỗi tay nắm chặt tay của Nhược Tương Ly, tháo ra khỏi tay mình sau đó xoay người đi đến bên cạnh của Vân Bà.
"Nếu như bà già này không đoán sai thì các hạ chính là vị tiên cô Nguyệt Hề kia đúng không?" Vân Bà đi đến trước mặt Nhược Tương Ly chào một cái, sau đó lại nói:
"Tuy là tiên cô rất quan tâm Hạ Dương, nhưng mà đây là lựa chọn của cô ấy."
"Người nhà Bắc Minh các người ai cũng đều tốt, đều đạo mạo trang nghiêm. Vì danh dự và quyền lợi của mà có thể lợi dụng tất cả những người trên đời này, lấy danh nghĩa là vì người trong thiên hạ nhưng chỉ là vì lợi ích của bản thân, ham luyến sự kính ngưỡng của người đời mà thôi." Lời nói của Nhược Tương Ly khiến vẻ mặt của Vân Bà trở nên cứng ngắc, siết chặt quyền trượng trong tay.
"Bây giờ lại muốn lôi kéo một đứa trẻ vô tội làm tế phẩm cho lòng tham của các người sao?"
"Không đúng, Hạ Dương, con đừng nghe cô ấy nói bậy." Vân Bà nhìn Chúc Hạ Dương, âm thầm lau mồ hôi, rất lo lắng nói:
"Không có ai ép con, nhưng ta hy vọng con có thể cân nhắc kỹ là con muốn gì."
"Hơn nữa gia tộc Bắc Minh thật sự cần con, trăm họ cần con."
Nghe Vân Bà nói vậy, khóe môi của Nhược Tương Ly nhếch lên sự mỉa mai.
"Bà biết Hạ Dương là ai sao, nhìn vào ánh mắt của cô ấy, gia tộc Bắc Minh các người sẽ không áy náy, lương tâm không đau nhức sao?"
Vân Bà nhắm mắt hít sâu một hơi sau đó lạnh lùng nói: "Không cần biết con bé là ai, vận mệnh của con bé là vậy, chúng tôi chẳng qua chỉ làm theo nhu cầu."