Tất nhiên mình không biết phân biệt đâu là nơi phong thủy hung sát, cũng chưa từng nhìn thấy gỗ liễu tính âm, biết đi đâu tìm cho anh ta!
Càng đáng ghét hơn là rõ ràng cô không cần phải gả cho anh ta, cũng không có nghĩa vụ giúp anh ta tìm, sao lại thành bắt buộc phải tìm chứ?
“Này, tôi có thể…”
“Không thể!”
Anh giơ tay vỗ nhẹ một cái, quần áo trên người biến mất, lộ ra cơ ngực rắn chắc.
“Kết hôn và gỗ liễu, chỉ có thể chọn một trong hai.”
“Được được được, mặc quần áo vào, tôi giúp anh tìm!”
Chúc Hạ Dương khóc không ra nước mắt, trong lòng không biết mắng bao nhiêu câu cmn.
Xong rồi, lẽ nào bản thân lại phải quỳ gối dưới dâm uy của anh ta sao?
Không cẩn thận mua dây buộc mình rồi.
“Tắt đèn, ngủ.”
Chúc Hạ Dương còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy người đàn ông đang chiếm giường của mình, cho dù trong lòng đều là oán giận cũng không dám lên tiếng.
Cô không thể làm gì khác hơn là bĩu môi đi tắt đèn, sau đó quay lại ngồi xổm xuống cạnh chân giường.
“Tên chỉ là cách gọi, quên rồi thì thôi.”
Người kia lại nói, trong giọng nói còn có vẻ ưu buồn.
“Gọi tôi là Dạ Minh là được.”
“Ồ, ồ!”
Chúc Hạ Dương ngơ ngác đáp lại.
Giọng nói của người này bỗng có vẻ hơi u buồn, không hề hợp với anh ta.
Hôm sau tỉnh dậy, Chúc Hạ Dương cảm thấy cả người rã rời, vừa nhúc nhích đã đau muốn chết.
Cố gắng đứng lên, mới nhận ra không thấy người trên giường đâu nữa.
Cúi đầu nhìn mặt dây chuyền ngọc màu đỏ tươi, bên trong vốn không còn màu xanh như trước.
Chắc anh ta đã đi rồi.
Vậy…
Không cần tìm Hồng Liễu nữa?
Tên đó hại cô phải ngủ ngồi cả một đêm, lúc đi cũng không giúp một tay đưa cô lên giường.
Để giường trống không thế thật lãng phí!
Trong lòng Chúc Hạ Dương nghĩ thầm, nhưng vẫn thu dọn một lượt sau đó xuống tiệm.
Tám giờ sáng, tiệm bánh vừa mở cửa, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi bước vào.
"Xin hỏi chỗ này cần thợ làm bánh không?"
"Thợ làm bánh? Để tôi hỏi đã." Hiểu Uyển nói xong thì bước vào bếp.
Cậu ta đã đọc tờ quảng cáo tuyển dụng, trong đó tuyển nhân viên phục vụ, chắc sẽ không tuyển thợ làm bánh đâu nhỉ!
Một lúc sau Hiểu Uyển bước ra, mời người đó vào bếp.
Cậu ta bước đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, đưa tay về phía Chúc Hạ Dương đang trang trí hoa trên bánh.
"Xin chào, tôi tên Lạc Minh, tôi đến ứng tuyển vị trí thợ làm bánh."
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu lên nhìn Lạc Minh, tiếp tục động tác trên tay, nói: "Hẳn tiên sinh đã xem kỹ quảng cáo tuyển dụng rồi, chúng tôi tuyển nhân viên phục vụ."
"Ừm, chuyện này tôi biết, làm phục vụ cũng không sao, tôi chỉ muốn được phát huy sở trường mà thôi, làm nhân viên phục vụ cũng được!"
"Anh thật sự không ngại làm nhân viên phục vụ?"
Chúc Hạ Dương hơi kinh ngạc, mặc dù không biết kĩ năng làm bánh của cậu ta như thế nào, nhưng có tài mà không được phát huy lại làm nhân viên phục vụ, không thiệt thòi cho cậu ta chứ.
Lạc Minh cười cười, gãi đầu, nói: "Không sao, tôi vừa tới thành phố này, vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, mặc dù là nhân viên phục vụ nhưng ít nhất cũng làm trong tiệm bánh ngọt."
Nghe thấy cậu ta nói vậy, có vẻ như cũng hợp lý.
Sau khi Chúc Hạ Dương đồng ý, Lạc Minh vội vàng đi làm việc.
Thấy cậu ta hăng hái như thế, Chúc Hạ Dương nghĩ thế này cũng tốt.
Sau này nếu như bản thân có việc bận thì cũng có thể để Lạc Minh làm thay.
Sau khi tan ca về đến nhà, Chúc Hạ Dương vừa mở cửa phòng đã thấy một người ngồi trên sô pha, đang chăm chú nhìn tivi trên tường.
Tại sao tên này lại xuất hiện?
Chúc Hạ Dương hết cách đành vòng qua bên cạnh đi đến phòng tắm.
Sau khi ra ngoài, tên kia vẫn đang xem tivi.
Chẳng qua là đã đổi tư thế.
"Đồng chí này, anh xem có hiểu không, đừng nên lãng phí tiền điện nhà tôi!"
"Tìm thấy Hồng Liễu tính âm chưa? Thời gian chỉ còn hai ngày."
Lời nói của ông chú già kia khiến Chúc Hạ Dương suýt chút nữa thì hộc máu.
Tôi biết đi đâu tìm cho anh!
"Tôi có thể bật mí cho cô, hơn mười dặm về phía Tây có một chỗ, cô tự đi đi.”