Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám ngắn màu đỏ, thiết kế khoét sâu ngực làm nổi bật bộ ngực nở nang, xẻ tà lên đến eo, khi đi thì nơi thần bí xinh đẹp như ẩn như hiện.
Mạc Thần nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác như mũi mình có gì đó âm ấm, vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Người phụ nữ hờn hỗi một tiếng, ngồi xuống bên cạnh bàn tròn.
"Nhóc con, bạn gái còn ở đây, nhìn lén cẩn thận bị đòn đấy."
"Khụ khụ..." Mạc Thần ho nhẹ hai tiếng, nhìn thoáng qua Diệp Thanh Ninh nói: "Cô ấy không phải bạn gái tôi."
"Những người vừa thấy người đẹp thì lập tức phủi sạch quan hệ với bạn gái như cậu tôi gặp nhiều rồi, nhưng mà tôi thấy rất lại, em gái này nhìn rất xinh đẹp."
Người phụ nữ đưa tay sờ sờ gò má của Diệp Thanh Ninh, ánh mắt vô cùng mờ ám.
"Nhưng mà so với em gái thú vị kia thì vẫn kém một chút."
Diệp Thanh Ninh nhìn vẻ mặt đáng tiếc của người phụ nữ, bờ môi căng mọng cong lên.
Nghe người phụ nữ kia khen mình như vậy đúng là trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng mà câu sau lại phủi hết sự vui vẻ của cô ta.
Cô ta có thể cảm nhận được vì sao nhất định hoàng hậu ác độc phải dồn công chú Bạch Tuyết vào chỗ chết.
Điều đáng sợ nhất của phụ nữ là không cam lòng, là sự so sánh.
"Chị gái, chị biết xem bói sao?"
"Xem bói?" Người phụ nữ lại nở nụ cười âm hiểm, sau đó nói:
"Vậy chị sẽ bói cho em một quẻ, nhưng mà phải bí mật đấy."
Sau đó Diệp Thanh Ninh đi theo người phụ nữ vào một căn phòng, lúc đi ra còn ôm theo một bước tượng gỗ cười quỷ dị.
Hai người ra khỏi cửa tiệm, nhìn tượng rối gỗ trong tay Diệp Thanh Ninh, Mạc Thần luôn cảm thấy trong lòng hốt hoảng.
"Cậu chắc chắn mang thứ này về ký túc xá sao?"
"Mình bỏ tiền ra mua, nhất định phải mang về chứ, hơn nữa mình cảm nhận được chị gái đó bói rất chính xác, hì hì."
Nhìn dáng vẻ cười cợt của Diệp Thanh Ninh, Mạc Thần nhẹ nhàng hỏi: "Bói về cái gì?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ." Diệp Thanh Ninh nói rồi ôm con tượng rối gỗ đi về phía trước, vô cùng vui vẻ.
Sâu trong một con hẻm u ám, Linh Diễm chỉ dùng một tay đã cản được kiếm Trảm Ma của Chúc Hạ Dương, thanh kiếm lại đặt trên cổ cô.
Mà một tay khác của Linh Diễm nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Chúc Hạ Dương, sau đó áp sát má vào, chóp mũi cọ lên mặt cô.
"Anh... mau buông ra!"
"Buông ra? Trước kia không phải em và tôi còn làm những chuyện càng tình cảm hơn vậy sao, thế nào, sao lại xấu hổ như vậy?" Khóe miệng tà mị của Linh Diễm nở nụ cười, ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô.
Chỉ mùi hương mà cơ thể cô mới có.
"Anh ngậm máu phun người, lưu manh."
Mình cũng chỉ gặp người đàn ông này mấy lần, làm gì có chuyện còn tình cảm hơn?
"Lưu manh? Tôi rất thích được gọi như vậy."
Linh Diễm trượt tay đến sau eo của Chúc Hạ Dương, ôm chặt cô vào lòng, tháo thắt lưng trên áo cô.
"Dám quên bản quân, phải trừng phạt em."
"Anh dám, tôi làm thịt anh." Bàn tay sau eo cô bỗng hơi ngừng lại, sai đó lại đặt lên trên vai.
"Nhìn em thế này, có năng lực làm thịt tôi không?"
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Kiếm của Chúc Hạ Dương bị hắn giành mất, đánh đấm lung tung trên vai hắn.
Linh Diễm vỗ lên mông Chúc Hạ Dương một cái nói: "Lẽ nào em muốn mây mưa với bản quân ở đây? Tuy là rất kích thích nhưng chỉ sợ bị người khác làm phiền."
Gương mặt nhỏ nhắn của Chúc Hạ Dương nghẹn đến đỏ bừng, sự nhục nhã này cô chắc chắn phải đòi lại.
"Bỏ cô ấy ra." Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên sau lưng khiến Chúc Hạ Dương hoảng hốt, trong lòng lại vô cùng mừng rỡ.