Dạ Minh bay về phía trước nhưng lại bị một chưởng của Linh Diễm đánh ngã xuống đất.
"Dạ Minh!" Chúc Hạ Dương kêu lên một tiếng, thật sự lo lắng cho Dạ Minh.
Anh bị thương nặng như vậy, tất nhiên là không đánh lại tên lưu manh này.
"Quỷ vương điện hạ ngày trước bây giờ lại chật vật như vậy, ha ha ha..."
"Tên lưu manh đáng chết này, anh không được làm tổn thương anh ấy, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận."
Chúc Hạ Dương xoay nắm đấm nện vào lưng hắn nói.
Linh Diễm khẽ cười nhìn Chúc Hạ Dương, vẻ mặt bình thản khiến cô muốn xé nát gương mặt yêu nghiệt này.
"Được, tôi đi với anh, anh không được đụng đến anh ấy."
"Được." Linh Diễm nhìn thoáng qua Dạ Minh với ánh mắt khinh thường, sau đó biến mất.
Dạ Minh siết chặt hai nắm đấm, sâu trong ánh mắt thâm trầm hiện lên tia lạnh, cứ như muốn đóng băng cả thế giới vậy.
Đấm một cái lên tường, bức tường sụp đổ trong nháy mắt, mà anh lại không hề bị sao.
Lúc Chúc Hạ Dương được Linh Diễm thả xuống thì bên cạnh đã sáng lên, nhìn kỹ lại hóa ra đây là một hang động. Là hang động lần đầu tiên nhìn thấy Linh Diễm.
Bên trong hàng còn có rất nhiều ngọn nến màu trắng, ánh sáng không hề kém đèn điện là mấy.
Chiếu sáng tất cả ngõ ngách.
Chỉ là hoang tàn không chịu nổi.
"Tại sao lại đưa tôi đến đây, anh muốn làm gì?"
"Em thật sự không nhớ một chút gì sao?" Linh Diễm xoay người lại nhìn Chúc Hạ Dương, đôi mắt màu đỏ thẫm hiện lên sự nhớ nhung.
Chúc Hạ Dương có vẻ mơ màng, không hề hiểu gì về lời hắn nói.
Linh Diễm thấy vậy khẽ cười nói: "Canh của mạnh bà đúng là danh bất hư truyền, thật sự đúng là hoàn toàn quên hết."
Nhìn dáng vẻ của Linh Diễm, Chúc Hạ Dương biết hắn sẽ không làm tổn thương mình, nếu không... đã sớm ra tay rồi.
"Từ trước đến nay, bên cạnh tôi luôn xuất hiện rất nhiều người lại, nếu như tôi thật sự là ai đó trong trí nhớ của anh, đừng ngại nói thử cho tôi biết, để tôi nhớ lại một chút."
"Tôi không có hứng thú với mấy chuyện đó, nhưng mà vị quỷ vương đó nhất định có thể nói cho em biết." Linh Diễm nhìn vào đôi mắt trắng dã của Chúc Hạ Dương nói.
Dạ Minh? Lẽ nào Dạ Minh biết chuyện kiếp trước của mình? Nhìn phản ứng của người này là biết chắc chắn kiếp trước của mình không bình thường. Nếu Dạ Minh biết thì hỏi anh ấy là được rồi.
Chúc Hạ Dương ngồi xuống tảng đá bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mảnh thạch nhũ kia.
Là thạch nhũ đã đâm xuyên qua người trước mặt này!
"Nhớ nơi này sao? Đây là nơi em đã giết chết tôi."
"Giết chết anh?" Chúc Hạ Dương sửng sốt, không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt.
Sao mình lại giết chết hắn chứ. Nếu đúng là kiếp trước mình đã giết chết hắn thì sao lần nào hắn cũng tha cho mình?
"Nếu như em biết kiếp trước chúng ta là một đôi tình nhân thì em có tin không?"
"Ừ." Chúc Hạ Dương gật đầu trả lời.
Chúc Hạ Dương có thể cảm nhận được sự thân quen trong ánh mắt của anh ta, một cảm giác có thể khiến lòng mình rung động.
"Rõ ràng bây giờ em không giống cô ấy, nhưng tôi vẫn có thể tìm được bóng dáng của cô ấy từ trên người em."
Nhìn Linh Diễm nằm bên cạnh mình nhìn lên sơn động, từ từ nhắm mắt lại.
"Anh không hận tôi sao?" Chúc Hạ Dương hỏi.
"Tôi hận em, hận em đã để tôi ở đây chịu dày vò cả vạn năm, mà em lại hoàn toàn quên mất tôi."
Chúc Hạ Dương ngẩn ra, sau đó đưa tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của hắn.
Bàn tay to được nắm lấy rõ ràng run lên một cái, sau đó xoay lại đè xuống dưới.
"Thứ em nợ tôi, dù là một vạn năm cũng không bù đắp được."
Sự ưu thương trên mặt Linh Diễm bỗng nhiên biến mất, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Hắn đưa tay vạch áo trước ngực Chúc Hạ Dương ra, để lộ mặt dây chuyền màu đỏ bị nứt.
Mặt dây chuyền lóe lên ánh sáng trong suốt nhẹ nhàng cứ như đang đáp lại ánh mắt của hắn.
Hai mắt hắn lóe lên ánh sáng nhè nhẹ, hai hàng nước mắt bỗng chảy xuống rơi vào xương quai xanh của Chúc Hạ Dương.
Ngón tay tinh tế sờ sờ vết nứt kia, môi mỏng quyến rũ của hắn hé mở.
"Tôi sẽ không tha thứ cho em, những thứ liên quan đến anh ta, tôi cũng nhất định đòi lại từ em."