Ngày hôm sau Chúc Hạ Dương quay về tiệm, nhìn Hiểu Uyển đang trốn sau quầy, còn chưa đợi Chúc Hạ Dương kịp phản ứng đã bị Hiểu Uyển kéo lại.
Chúc Hạ Dương thờ ơ nhìn Hiểu Uyển, không hiểu gì.
"Chị Hạ, chị nhìn bên kia đi." Nhìn theo ánh mắt của Hiểu Uyển, Chúc Hạ Dương mới hiểu sao cô ấy lại hành động như vậy.
Trong góc phòng có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, xung quanh tản ra khí đen nồng nặc.
Thật sự có thể nói là bầu không khí Tu La.
"Chị cẩn thật một chút, hai người đó đã ngồi ở đây cả tiếng rồi, không hề nhúc nhích."
"Đến mức vậy... sao?" Chúc Hạ Dương còn chưa nói xong thì đã ngẩn đờ ra.
Cô còn chưa kịp chớp mắt thì hai người đàn ông đã xuất hiện trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm.
"Hạ Dương, tôi đến tặng điện thoại di động cho em, em xem thử có thích không?"
Nhìn hộp đựng điện thoại mà Trình Thư Dịch đưa ra, lại nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt mình của Dạ Minh, cô mạnh mẽ rút tay lại.
Nếu như nhận điện thoại này thì sợ là dù là mình hay Trình Thư Dịch gì cũng sẽ phải đi chầu diêm vương.
Tình hình ngày đó vẫn còn hiện rõ trước mắt đó.
Dạ Minh người này thật sự là ghen tuông chết người.
"Không được không được, tôi có thể tự mua..." Chúc Hạ Dương giật giật khóe miệng cứng đờ.
Đưa tiền cho cô là được.
"Em cứ cầm đi, lần trước vì không muốn người khác quấy rầy thế giới hai người của chúng ta nên tôi mới ném điện thoại của em, em không nhận thì tôi sẽ rất áy náy."
Thế giới hai người em gái anh, tên này không sợ chết sao?
"Vậy anh cứ áy náy đi."
Tốt nhất là cảm thấy áy náy, sầu não uất ức mà chết.
Lúc này Diệp Thanh Ninh đi từ cửa vào, vừa thấy Trình Thư Dịch và Dạ Minh đều ở đây đã vội vàng xông tới.
Chúc Hạ Dương giật lấy điện thoại trong tay Trình Thư Dịch đặt vào tay Diệp Thanh Ninh.
"Thanh Ninh, đây là điện thoại mà Trình tiên sinh tặng cho cô, anh ta đang cảm thấy ngại nên nhờ tôi chuyển cho cô, đúng lúc cô đến thì cũng không cần phiền phức như vậy.
"Ôi, cảm ơn." Diệp Thanh Ninh nói xong vội vàng mở hộp ra, mở danh bạ điện thoại ra nhập một dãy số vào.
"Nhìn đi, em đã lưu số của anh vào rồi này." Diệp Thanh Ninh cầm điện thoại di động lắc lắc trước mặt Trình Thư Dịch, sau đó vui vẻ đầy sức sống đi vào phòng thay đồ.
Mà vẻ mặt Trình Thư Dịch lại cười thản nhiên.
"Trình tiên sinh đi thong thả." Chúc Hạ Dương làm tư thế mời khác, sau đó kéo cánh tay Dạ Minh chạy lên lầu.
Trong lòng Chúc Hạ Dương âm thầm khinh bỉ chính mình.
Đây không phải là trọng sắc khinh bạn ở mức bình thường rồi. Nhưng mà nếu tiếc bạn thì sẽ không dụ được trai, chỉ có thể để lần sau tìm cơ hội bồi thường cho anh ta.
Vừa vào cửa Dạ Minh đã túm lấy cánh tay của Chúc Hạ Dương, đè vào tường, cánh cửa phía sau tự động nhẹ nhàng đóng lại.
Hai tay Chúc Hạ Dương đặt trên tường không dám nhúc nhích, giống như một con mèo đã làm sai chuyện vậy.
"Anh ta không làm như vậy với em chứ?" Giọng nói của Dạ Minh dịu dàng như nước, lại không ngờ chiêu này của mình khiến Chúc Hạ Dương sửng sốt.
Thấy Chúc Hạ Dương lắc đầu, Dạ Minh dùng một tay léo cô vào lòng.
"Xin lỗi, không bảo vệ tốt được cho em..."
Anh vùi đầu vào cổ cô, hai tay ôm cô thật chặt, cứ như nếu hơi thả lỏng ra thì người trong lồng ngực sẽ biến mất vậy.
Chúc Hạ Dương luống cuống dùng hai tay ôm lấy thân hình rắn chắc to lớn của Dạ Minh, tuy là lạnh lẽo nhưng mà cô lại cảm thấy rất ấm áp.
"Tôi không sao, yên tâm đi. Linh Diễm chỉ nói những lời hơi kỳ lạ với tôi thôi. Kiếp trước... anh ta bị tôi giết sao?"
Khóe miệng Chúc Hạ Dương mỉm cười, có vẻ rất hưởng thụ cái ôm của Dạ Minh, nhưng lúc nhắc đến Linh Diễm thì ánh mắt có vẻ tự trách.
Nhưng nếu hắn thật sự bị mình hại chết... vậy câu "liên quan đến anh ta cũng đòi lại" càng khiến Chúc Hạ Dương lo lắng hơn.
Tuy Linh Diễm lại tha cho mình nhưng mà có vẻ mối hận của hắn với mình không hề nhỏ.