Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 140: Em Là Người Của Dạ Minh

Chương 140: Em là người của Dạ Minh




Kiếp trước... Nghe thấy hai chữ này Dạ Minh sửng sốt.

"Ừ."

Mặc dù Chúc Hạ Dương không biết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại giết Linh Diễm, nhưng mà trong lòng vẫn hơi khó chịu.

"Dạ Minh, tôi muốn biết chuyện của kiếp trước, Linh Diễm nói anh có thể nói cho tôi biết."

"Ừ, tôi có thể nói cho em biết."

Tên Linh Diễm này lại xuất hiện bên cạnh Chúc Hạ Dương, nhất định là không yên tâm.

Nhưng Dạ Minh biết anh chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ tình cảm dành cho cô.

Vậy thì Linh Diễm sẽ xem mình là kẻ địch mạnh.

Bởi vì anh không dám chắc sẽ khi Chúc Hạ Dương nhớ lại ký ức kiếp trước thì có còn bám vào lồng ngực mình như bây giờ không.

Chúc Hạ Dương ngẩng đầu nhìn gương mặt của Dạ Minh, nhìn từ góc độ này cũng rất đẹp.

Người đàn ông này trừ việc tính tình nóng nảy thì đúng là 360 độ không góc chết.

"Anh ta thật sự là người yêu kiếp trước của tôi sao? Tại sao tôi lại giết người mình yêu? Còn cả lúc ở tế đàn của gia tộc Bắc Minh, có một tiên cô tên là Nhược Tương Ly nói là bạn tốt của tôi, nếu như tôi có một bạn tốt lợi hại như vậy thì tôi có thân phận thế nào chứ?"

Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh với vẻ mặt kích động, cô vô cùng nôn nóng muốn biết.

Bởi vì xung quanh mình luôn xảy ra những chuyện khiến cô thật sự rất khó hiểu, gần đây lại càng lo lắng hơn.

Những người xuất hiện bên cạnh mình, mỗi một lời nói hay hành động của họ đều liên quan đến kiếp trước của mình.

Thậm chí Chúc Hạ Dương cảm thấy kiếp này của mình cũng sẽ bị trói buộc với kiếp trước.

"Anh ta thật sự là người yêu của em, nhưng những câu trả lời khác em cần tự giải đáp, tôi không thể nói cho em biết."

Chúc Hạ Dương có thể hiểu được lời của Dạ Minh, rất nhiều chuyện đã được sắp đặt sẵn từ lâu, bản thân tự tìm ra câu trả lời sẽ thú vị hơn nhiều so với việc trực tiếp biết được đáp án.

"Yên tâm đi, dù kiếp trước là ai thì Chúc Hạ Dương đời này sẽ làm chủ cuộc sống của mình."

Nhìn sự kiên định trong mắt của Chúc Hạ Dương, nội tâm căng thẳng của Dạ Minh bỗng được thả lỏng đôi chút, khóe miệng khẽ cong lên, ôm thật chặt người trong ngực.

Chúc Hạ Dương sửng sốt, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, đưa tay ôm lấy thắt lưng dày rộng rắn chắc của Dạ Minh.

Không có bất cứ lời nói nào có tác dụng lớn hơn cái ôm này.

"Tôi nhất định sẽ lấy được tinh châu từ chỗ sư phụ."

Dạ Minh đưa tay dịu dàng xoa xoa đầu của Chúc Hạ Dương.

"Đồ ngốc, tinh châu gì đó vốn không quan trọng, tôi chỉ muốn em bình an không xảy ra chuyện, tôi muốn em không rời xa tôi."

Nghe lời của Dạ Minh nói, trong lòng Chúc Hạ Dương ngọt ngào, cánh tay nhỏ lại càng ôm chặt hơn.

"Xin lỗi, ngày hôm qua tôi đã quá xúc động, nhưng mà tôi không muốn thấy em ở cạnh bất cứ người đàn ông nào khác."

"Bởi vì anh ghen sao?" Trong giọng nói trêu chọc của Chúc Hạ Dương còn có chứa cả sự vui mừng, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực anh đợi câu trả lời.

Ghen sao?

Đúng vậy.

Thất cô không nói tiếng nào biến mất, lại còn ở cùng với một người đàn ông khác, còn tay nắm tay, trong lòng mình như có một con mãnh thú phá tan lồng sắt, không khống chế được mình.

Đúng là ghen.

Nhưng mà lúc bị tiểu yêu tinh này hỏi như vậy, đúng là có hơi không thể trả lời được.

Tuy vậy Dạ Minh vẫn gật đầu.

"Hứa với tôi, sau này không được không nói tiếng nào biến mất khỏi tầm mắt tôi."

"Nhưng mà anh thường không nói tiếng nào biến mất, tôi..."

"Tôi nói không cho phép là không cho phép!" Dạ Minh mạnh mẽ nói, có vẻ như nghĩ đến điều gì, lại lập tức dịu dàng nói:

"Tôi đồng ý với em, từ nay trở đi, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."

"Tại sao muốn ở cạnh tôi, chúng ta chỉ giả làm người yêu mà thôi."

Tuy Chúc Hạ Dương nói vậy nhưng lại thầm vui mừng.

"Từ nay về sau, dù là sống hay chết, em đều là người của Dạ Minh anh."

Bình Luận (0)
Comment