Đến giờ rồi, Lý Thành bị Chúc Hạ Dương đưa đi.
Trước khi đi ông ta nói với cô, thật ra Trình Thư Dịch cũng có thể thấy ông ta.
Đồng thời có thể thấy nhưng lại không hề nói với ai.
Chúc Hạ Dương giống như ông ta, không hiểu được tại sao Trình Thư Dịch có thể nhìn thấy có một quỷ hồn đi theo bên cạnh cha mình nhưng lại có thể thờ ơ như vậy.
Cuối cùng Lý Thành vẫn không nói cho Lý Nhược Lâm lý do cái chết của mình, không khiến con gái và nhà họ Trình trở mặt thành thù, đây chắc chắn là sự cứu rỗi lớn nhất với Trình Dục Tường.
"Nhược Lâm này, không phải cháu vẫn muốn đi du lịch sao? Nếu như cháu không có hứng thú với công ty thì chú sẽ đổi cổ phần công ty của cháu thành tiền, gửi tiết kiệm cho cháu, cháu có thể lấy tiền này đi du lịch các nước, nếu mệt thì có thể về, đây mãi mãi là nhà của cháu.
"Chú, cảm ơn chú." Lý Nhược Lâm gật đầu cười.
Dù mình không có cha nhưng những năm này Trình Dục Tường đã cho mình tình thương không hề thua kém một người cha.
Lý Nhược Lâm đi rồi, Trình Dục Tường cũng cảm ơn Chúc Hạ Dương, cho người lấy ra một số tiền rất lớn để cảm ơn.
Chúc Hạ Dương nhìn một thùng tiền đỏ, không khỏi cảm thấy người giàu có vẻ đều là kẻ ngốc.
Rõ ràng là mình chưa giúp được gì, cảm giác cầm một thùng tiền này không hề chân thật.
"Chú mệt rồi, Thư Dịch, cháu tiễn Chúc cô nương về đi."
Sau khi Trình Dục Tường đi ra ngoài, Chúc Hạ Dương hết nhìn Thanh Mai lại nhìn Trình Thư Dịch.
Đây không phải phú bà bao nuôi anh ta sao, sao cũng ở nhà bọn họ?
"Cháu là người bạn đó của Lăng Lăng?"
"Đúng vậy." Chúc Hạ Dương trả lời, sau đó nhìn hai người.
"Hai người..."
"À, tôi quên giới thiệu, tôi là thím của Thư Dịch, cũng là cô của Thanh Lăng."
"Nếu như không ngại thì cháu cũng có thể gọi là thím theo Thư Dịch."
Chúc Hạ Dương nghe vậy thì ngại ngùng cười, đưa tay vỗ trán che mặt mình.
"Cháu không sao chứ?"
"Không... không sao, thím, cháu về trước, thím nghỉ ngơi sớm đi."
Chúc Hạ Dương nói xong chạy ra ngoài, Trình Thư Dịch cũng đuổi theo.
Ngồi trong xe, ánh mắt Chúc Hạ Dương vẫn luôn liếc nhìn Trình Thư Dịch.
"Ban nãy em làm sao vậy?"
Chúc Hạ Dương khách sáo nói: "Trước đó không phải anh nói phải ngủ với phú bà sao, anh cũng không nói có một người chú có tiền như vậy, tôi cứ tưởng là..."
"Em nghĩ tôi bị phú bà bao nuôi, phú bà đó là..." Trình Thư Dịch cố ý nhẹ nhàng nói cứ như hai người rất ăn ý vậy, sau đó Chúc Hạ Dương cười xấu hổ.
"Chúc Hạ Dương ơi là Chúc Hạ Dương, thật không biết nên nói mày thế nào mà, não này của mày nghĩ nhiều quá rồi đấy."
Chúc Hạ Dương thầm nghĩ chuyện này cũng không thể trách mình chứ, nhất định là khả năng diễn đạt của Trình Thư Dịch có vấn đề, chỉ nói một đoạn làm mình hiểu lầm.
Sau khi được Trình Thư Dịch giải thích, Chúc Hạ Dương mới biết được, những điều trước đó anh ta nói đều là thật, những bi kịch lúc nhỏ, kể cả việc bị phú bà bao nuôi.
Chỉ là sau đó con trai của phú bà đó biết được nên tìm người đưa anh ta đến một căn nhà hoang đánh cho một trận, sau đó nhà họ Trình mới biết được, trước đó Trình Dục Tường từng có hai người vợ, Thanh Mai là người thứ ba.
Cuộc sống của người có tiền đúng là đặc sắc mà, Chúc Hạ Dương đứng tại chỗ một lúc lâu mới xoay người đi vào tiệm.
Chuyện Trình Thư Dịch có thể nhìn thấy quỷ hồn nhưng lại không nhắc đến, điều này đúng là Chúc Hạ Dương không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng vẫn nhịn xuống không hỏi.