Dưới mái tóc đen dày của nữ quỷ là một gương mặt thối rữa ghê tởm, đôi mắt lại còn một lớn một nhỏ, mũi cũng lệch. Môi đã mất, chỉ còn lại một hàm răng hô thưa thớt bám lên phần lợi màu tím đen, thậm chí còn có nước bọt đọng ở mép.
"Má ơi, đây là người phụ nữ xấu nhất tôi từng gặp." Hổ Vằn ói xong một bãi lau miệng, sau đó đi đến đá cái đầu kia bay ra cửa sổ.
Sau đó gã nâng thân thể người hoàn hảo kia lên, lại còn đặt lên giường của mình.
Ba người còn lại thấy vậy trợn to mắt, lẽ nào... tên này ngay cả nữ quỷ không đầu cũng không buông tha, lại còn muốn làm việc trước mặt nhiều người như vậy?
"Thứ xấu xí đó chắc chắn không phải là đầu vốn có của thân thể này, tôi muốn đặt thân thể xinh đẹp này ở đây, đợi đầu thật đến." Nói xong hổ vằn vắt chân ngồi lên giường mình, nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh thân thể đó.
Mạc Thần xuống giường, đứng ở bên cạnh Khỉ Gầy và Mập Mạp vừa buông nhau ra, ba người cùng nhìn Hổ Vằn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Ba người đã hết buồn ngủ ngồi xuống bên cạnh bàn, rót một chén nước ấm uống để lấy lại tinh thần, mà Hổ Vằn vẫn đang nghiêm trang ngồi cạnh thân thể không đầu.
Bỗng hai mắt của Hổ Vằn ngày càng trừng lớn, giống như một mãnh hổ nhìn thấy một món ngon vậy, Khỉ Gầy cũng ma xui quỷ khiến bước đến.
"Để mình nhìn cho đã mắt đi."
Mạc Thần và Mập Mạp nhìn nhau, đầu óc hai người này bị chập mạch sao? Ngày thường trong trường cũng có không ít các em gái dáng người bốc lửa, mặc dù không tiếp xúc gần gũi và trắng trợn như vậy nhưng mà cũng không đói khát đến mức đó chứ?
Khỉ Gầy vừa bước đến, đã thấy một cái đầu lâu bay từ cửa sổ vào.
"Ha ha ha..." Đầu tóc dài bỗng vén lên để lộ gương mặt, bay về phía giường của Hổ Vằn.
"Á, cút xuống địa ngục đi!" Hổ Vằn tay chân luống cuống tát một cái đánh bay đầu lâu, bàn tay dính một dịch nhờn trong suốt.
Nghĩ đến nước miếng ở khóe miệng của cái đầu lâu kia, Hổ Vằn lại che ngực nôn mửa.
Đầu người lại bay từ dưới đất lên, hướng thẳng về phía Hổ Vằn, gương mặt không những ghê tởm mà còn dữ tợn.
Hổ Vằn vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến phía sau Mạc Thần và Mập Mạp.
Khỉ Gầy cũng sợ đến mức ngồi bệt mông xuống đất, hai chân không ngừng đạp, mông dịch về phía sau.
"Trời ơi, phải làm sao bây giờ?"
"Không phải cậu đợi đầu của thân thể này đến sao, không phải đã đến rồi à?"
Tuy Mập Mạp khinh bỉ nhưng vẫn kéo Mạc Thần tránh sang bên cạnh, để Hổ Vằn đứng đờ ra tại chỗ.
Hổ Vằn dùng hết sức bình sinh, hai tay siết lấy đầu lâu không để nó tiếp tục lao vào người mình, tuy là thấy rất tởm nhưng mà mạnh nhỏ quan trọng."
"Mau giúp tôi." Hổ Vằn kêu khóc.
"Mập Mạp cậu được lắm! Mạc Thần là anh em của cậu, tôi không phải sao?"
"Tôi giúp cậu." Mập Mạp cầm một cái móc phơi đồ lao đến đập về phía cái đầu kia, ai ngờ đầu người kia bỗng bay mất, chiếc móc bay thẳng về phía Hổ Vằn.
Tiếng hét thảm vang vọng cả trời đêm.
Mà đầu nữ quỷ lại vọt về phía Mạc Thần, quấn chặt lấy hai tay của anh ta, mở to cái miệng kinh tởm.
Mà thân thể trên giường cũng đứng lên, lao về phía Hổ Vằn và Mập Mạp bên cửa sổ.
"Đậu xanh, đến cắn tao sao?" Mạc Thần kêu to, loạng choạng ngã xuống đất.
Trước giờ chưa từng chọc phải thứ gì không sạch sẽ, gần đây thực sự có vẻ kỳ lạ.
Đêm nay bốn anh em sẽ không chết ở đây chứ? Mạc Thần càng nghĩ càng ấm ức, anh ta vẫn còn chưa nói với Chúc Hạ Dương...
Đúng rồi!
Tiểu Hạ Dương!
Mạc Thần bỗng nhiên nhanh nhạy, hét lên với Mập Mạp:
"Mập Mạp, mở điện thoại của tôi ra, gọi điện cho Chúc Hạ Dương."
Nghe vậy Mập Mạp dùng một tay đẩy Hổ Vằn trên trán đang có một vết đỏ bên cạnh về phía nữ quỷ.