Vẻ mặt Hổ Vằn hoảng sợ nhưng mà lúc nhìn thấy sóng lớn dâng trào thì mũi lại chảy ra một chất lỏng màu đỏ, chủ động lao vào lòng nữ quỷ.
"Hổ Vằn, cậu chịu đựng một chút."
"Yên tâm đi, để bảo đảm cho tính mạng của các cậu, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Mập Mạp không có thời gian nhổ nước bọt khinh bỉ kẻ thấy sắc tăng can đảm là Hổ Vằn, nhập mật khẩu điện thoại của Mạc Thần, rất nhanh đã mở danh bạ ra.
"Tiểu Hạ Dương, Tiểu Hạ Dương... Thấy rồi!" Mập Mạp gọi điện thoại, lo lắng đặt điện thoại bên tai chờ đợi.
"Alo..." Giọng nói lười biếng của Chúc Hạ Dương vang lên.
Cô đang ôm soái ca ngủ say lại bị cú điện thoại này đánh thức, đang định phát cáu, nhìn lại hóa ra là Mạc Thần.
Trừ Mạc Thần ra thì cũng không có mấy người gọi điện thoại cho mình.
"Alo, nói đi."
"Ơ..." Mập Mạp vừa nghe giọng nói của em gái mềm mại như vậy, có hơi ngẩn ra, lập tức lấy lại tinh thần nói: "Phòng của bọn tôi có quỷ, Mạc Thần bảo gọi điện cho cô."
"Quỷ sao? Vẫn còn chứ?"
Chúc Hạ Dương vừa nghe nói ký túc xá của Mạc Thần có quỷ thì lập tức tỉnh táo.
"Vẫn còn, Mạc Thần đang chống lại ả ta."
"Mở loa ngoài ra."
Mập Mạp nhanh chóng mở loa ngoài, thậm chí chạy lại gần thêm mấy bước, đưa điện thoại ra trước mặt Mạc Thần.
Giọng nói của Chúc Hạ Dương truyền ra ngoài điện thoại, cả bốn người đều không hiểu gì nhưng mà con quỷ này lại buông hai người ra, lăn lộn trên mặt đất.
Cô đang niệm chú đuổi quỷ của nhà Bắc Minh.
Chú ngữ của gia tộc Bắc Minh dùng rất cổ xưa nên họ đều không hiểu gì.
Trước khi được Bắc Minh Nghiễn làm phép thì cô cũng không hiểu chữ của nhà Bắc Minh.
"Á..."
Mặt của nữ quỷ dữ tợn, nước bọt không ngừng trào ra khỏi miệng, có vẻ ả đang không thể khống chế được.
Cả người không ngừng lăn lộn trên mặt đất, tay chân cũng trở nên vặn vẹo, ngay cả quần đùi màu đen và cúc áo cũng nứt toác ra.
"Đậu xanh!" Hổ Vằn vô cùng kinh sợ.
Mà Mập Mạp đang đứng bên cạnh Mạc Thần lại chọc chọc anh ta nói: "Người bạn này của cậu trâu bò thật đấy."
Vừa dứt lời thì tiếng niệm chú của Chúc Hạ Dương dừng lại, sau đó là giọng nói bất mãn của một người đàn ông.
"Được rồi, mau ngủ đi."
Chú ngữ vừa dứt, chỉ thấy thân thể nữ quỷ hết quằn quại, bỗng đứng dậy ôm lấy đầu lâu nhảy ra khỏi cửa sổ.
Mạc Thần sửng sốt nhìn điện thoại di động, lập tức ngắt máy.
Mập Mạp nhìn dáng vẻ của Mạc Thần, đưa tay vỗ vai anh ta một cái, cứ như là mình hiểu hết vậy.
Mà Hổ Vằn lại ngồi bệt mông xuống đất, nhớ lại hình ảnh khủng bố tinh thần lại mạnh mẽ kích tình ban nãy, vẻ mặt tiếc nuối.
Tuy là gương mặt xấu nhưng mà thân hình thật sự không tệ! Đáng tiếc đáng tiếc... Mà ba người lại có vẻ đã quên mất Khỉ Gầy đã ngất đi đang nằm ở cửa.
Sáng sớm hôm sau, bốn người đàn ông xuất hiện ở trước cửa tiệm số 47.
Chúc Hạ Dương vừa mở cửa đã nhìn thấy bốn người, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ân cần hỏi han: "Mọi người không sao chứ?"
Mạc Thần lắc đầu sau đó đi vào.
Mà ba người còn lại thì nhìn Chúc Hạ Dương, mất hồn đứng ngẩn ra.
Tuy Chúc Hạ Dương đeo kính râm nhưng mà eo thon, làn da trắng mềm, còn cả nửa gương mặt xinh đẹp lộ ra dưới lớp kính cũng đã đủ khiến người ta tặc lưỡi.
Cảm giác mà cô gái này mang lại hoàn toàn khác với hoa hậu giảng đường Diệp Thanh Ninh.
Nếu như nói Diệp Thanh Ninh khiến người khác có cảm giác muốn chinh phục thì người con gái trước mặt này lại khiến người ta từng bước một đến gần, muốn lặng lẽ làm bạn hết lòng che chở, dành tất cả sự dịu dàng cho cô ấy.
Thậm chí giao cả trái tim cho cô ấy.
Một bên là bắt được nắm giữ lấy, một bên là cam tâm tình nguyện trả giá.
Nhìn ba người đờ ra trước mặt, Chúc Hạ Dương không rảnh để ý đến, xoay người đi vào tiệm, ngồi xuống trước mặt Mạc Thần.
Thế nào? Tối qua không sao chứ?
"Không sao." Giọng nói của Mạc Thần rất bình thản.