"Chà, thằng nhóc cậu cũng tâm cơ quá nhỉ!"
Quần trong của tất cả mọi người đều cất hết, để em gái nhìn mỗi quần của anh ta, đúng là chàng trai tâm cơ mà!
"Tôi và Tiểu Hạ Dương có quan hệ như thế nào chứ, từ trên xuống dưới cả người tôi, quần lót đã là gì chứ. Các cậu không quen cô ấy, treo lung tung khắp nơi, không ném ra ngoài đã là khách sáo rồi."
"Chà..." Ba người trăm miệng một lời.
"Đừng nhìn cô ấy chằm chằm, cẩn thận hai mắt của mấy cậu!"
"Chà..."
"Còn cả quần áo của Mập Mạp mà Tiểu Hạ Dương, không được trả lại, Tiểu Hạ Dương cứ trực tiếp ném vào sọt rác, tôi có thể đền bù cho cậu một bộ quần áo mới."
"Chà chà chà..."
Tên nhóc Mạc Thần này, chưa từng thấy anh ta che chở một cô gái nào như vậy đâu.
Bảo vệ như vậy, là muốn giấu đi sợ ai biết được sao?
Vậy thì xem ra, xem ta lần trước hát gửi qua tin nhắn thoại là gửi cho em gái này.
"À... Chữ trêu chọc này không phù hợp."
Ba người còn có thể nhớ rõ vẻ mặt buồn cười đêm đó của Mạc Thần.
"Cậu nói nhăng cuội gì đấy, tôi vẫn chưa nhìn thấy cả người cậu đâu!"
Chúc Hạ Dương liếc mắt nhìn Mạc Thần, sau đó bèn đi vào xem bốn phía.
Khắp nơi đều là quần áo và sách vở, còn có cả một bọc đồ ăn vặt lớn, dưới bàn có một đống sọt rác, trong đó tất cả đều là giấy vệ sinh, trên mặt đất cũng vương vãi một ít.
Thường nói là đàn ông thúi, nhưng mà kí túc xá nam trừ việc bừa bộn thì vẫn không tính là thúi.
Dù sao mình cũng đã từng thấy phòng của nữ nhưng còn bừa bộn hơn nhiều.
"Phòng này của các cậu âm khí rất loạn."
"Có ý gì, nữ quỷ đêm qua sẽ không đến nữa chứ?" Vẻ mặt Khỉ Gầy lo lắng hỏi.
Chúc Hạ Dương đặt balo lên bàn sau đó mở ra lấy một chiếc gương bát quái treo lên cửa kí túc xá, đối diện với cửa sổ.
"Yên tâm, tôi có thể làm cho ả không đến được." Chúc Hạ Dương vừa nói vừa đặt bốn lá bùa vàng lên bàn, dùng bút chu sa viết chú ngữ lên đó.
"Trừ nữ quỷ ra vẫn còn rất nhiều hơi thở rất loạn, bốn lá bùa này mọi người chia nhau mang theo để đề phòng bất cứ tình huống nào."
"Được được được, cảm ơn em gái."
Nhận lấy bùa vàng, Khỉ Gầy và Mập Mạp như nhặt được vật báu nhét hết vào túi áo.
Hổ Vằn cầm tấm bùa hình tam giác lên tay nhìn một chút sau đó cũng đặt vào túi tiền.
"Nhớ kỹ, nhất định không thể để bùa này rời khỏi người."
"Được, chị gái nhỏ, chúng tôi nhất định mang theo bên người." Mập Mạp nói.
Chúc Hạ Dương lấy ra một nắm nhang, sau khi châm lửa xông xung quanh phòng, bỗng thấy một bóng đen nhỏ thoáng xuất hiện, chạy từ trước mặt Chúc Hạ Dương ra ngoài.
"Đứng lại."
Chúc Hạ Dương hô lên một tiếng đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng đâu.
Những nam sinh trên hành lang bị một giọng nữ thu hút nhìn lại.
Người gầy nhỏ này tuy mặc quần áo con trai nhưng mà giọng nói tuyệt diệu vừa rồi chắc chắn không phải là ảo giác.
Dưới ánh mắt như sói nhìn chằm chằm của mọi người, Chúc Hạ Dương từ bỏ đuổi theo thứ đó, vội vàng quay về phòng kí túc xá của Mạc Thần.
"Mọi người nhất định phải cẩn thận một chút, thật ra nếu như có thể thì nên dọn ra ngoài ở, tôi cảm thấy được ở đây vẫn còn xảy ra chuyện."
Chúc Hạ Dương nhíu mày nhìn bốn phía, những nam sinh này thấy Chúc Hạ Dương nói như vậy thì đều lo lắng không thôi.
"Vậy chúng ta nên ra ngoài thuê một phòng sao?" Vẻ mặt của Khỉ Gầy sợ hãi, cả người co ro, có vẻ như muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Mà Hổ Vằn lại nói: "Không sao đâu, bốn người đàn ông như chúng ta lại sợ mấy thứ đã chết sao? Hơn nữa không phải còn có bùa hộ mệnh mà em gái lợi hại này cho sao, còn có cả gương bát quái này nữa, vẫn an toàn mà."
"Mạc Thần cậu cảm thấy thế nào?" Mập Mạp hỏi.
Mạc Thần nhìn Chúc Hạ Dương một chút nói: "Không sao, cứ ở đây đi, trừ lúc đi học thì chúng ta cố gắng đừng ra ngoài là được rồi."
Nếu Mạc Thần cũng nói như vậy, Chúc Hạ Dương cũng không khuyên nữa.
Dù sao có lá bùa của mình rồi cũng sẽ không có chuyện gì.